Dấu ấn bảo vệ tính mạng này phát động thì sẽ chống được đòn công kích trí mạng một lần, đương nhiên một quyền trước đó của Tân Trạm đã đạt tới giới hạn này.
Chẳng qua đối mặt với lực đẩy của dấu ấn tản mát ra, Tân Trạm lại gắt gao bóp lấy cổ Sài Chính Đạo.
Cuối cùng một luồng tiên khí phun trào khiến hắn ta đối kháng cỗ sức mạng này.
“Ngu ngốc, anh cho rằng dấu ấn bảo vệ tính mạng là gì?
Nó sẽ chỉ đẩy anh ra thôi sao?” Sài Chính Đạo cười lạnh chế giễu.
Khí tức của của dấu ấn này, Tân Trạm mắt thấy không thể xua tan, anh lập tức biến thành uy áp mạnh hơn giống như ngũ nhạc ép đỉnh, toàn thân Tân Trạm run rẩy, gần như muốn nghiền áp thân thể của anh đứt lìa.
“Còn không buông tôi ra thì anh sẽ bị dấu ấn bảo vệ tính mạng của tôi nghiền chết, buông tôi ra, chờ Ma Tôn trốn thoát thì anh vẫn sẽ chết”
Sài Chính Đạo mắt thấy nắm chắc thăng lợi trong tay, hắn †a không để ý trên mặt bị Tân Trạm đánh chảy máu, cười dữ tợn.
Ngay lúc hắn ta nói chuyện, ánh sáng dấu ấn thiên linh tiếp tục tràn ngập, trong âm thanh bang bang, tứ chi Tân Trạm tuôn ra sương máu, khoé miệng và hai con ngươi cũng chảy máu.
Dấu ấn bảo vệ tính mạng của Sài Chính Đạo đến từ gia chủ nhà họ Sài, cũng chính là ba của hắn ta, người mạnh nhất của cả nhà họ Sài.
Một kích của nhóm cường giả này là thứ Tân Trạm không thể nào chống cự.
“Tân Trạm”
Như Ý Tiên Tôn và Thanh Long nhìn thấy Tân Trạm lúc này vẫn gắt gao dùng tiên khí bóp chặt cổ Sài Chính Đạo, không muốn buông ra, không khỏi vô cùng lo lắng.
Tiếp tục như vậy, sợ rằng Tân Trạm vẫn chưa giết Sài Chính Đạo, ngược lại bị khí tức của dấu ấn này giết chết.
“Thật ra tôi có hơi không rõ, vì sao anh nhất định phải chống lại sức mạnh này, chẳng lẽ anh muốn dấu ấn giết chết mà không muốn bị tôi giết chết?” Sài Chính Đạo cười lạnh nói: “Nhưng tôi vốn không ngại, tôi chỉ muốn thấy anh chết”
“Phải không? Nhưng tôi cảm thấy người chết sẽ là anh”
Toàn thần Tân Trạm phun máu tươi, cơ bắp xương cốt đều bị nghiền ép đến cực hạn, nhìn có vẻ cực kỳ thê thảm.
Nhưng lúc này anh đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Ngay trong chớp mắt ấy, anh đột nhiên cảm giác được một dòng nước ấm áp lan khắp người.
Một sức mạnh màu vàng toả ra trừ trong cơ thể Tân Trạm, giống như mặt trời xuyên thấu mây đen, trong nháy mắt toả ra vô vàn ánh sáng.
Sau khi sức mạnh này xuất hiện, giống như ánh bình minh xua tan bóng đêm.
Khí tức uy áp giống như núi cao ấy đặt trên người Tân Trạm, nháy mặt đã bị ánh sáng màu vàng áp chế, khiến cơ thể Tân Trạm bỗng nhiên nhẹ bỗng.
Mà khí tức này ngược lại quay đầu lại đè lên người Sài Chính Đạo.
Sài Chính Đạo kinh ngạc đến ngây người, hắn khó mà tin nổi nhìn ánh sáng vàng này không ngừng lan tràn, rất nhanh áp chế tất cả khí tức toả ra trong cơ thể lại.
Hắn vẫn cho rằng Tân Trạm chẳng qua là một tán tu bình thường, bởi vì anh giỏi về xã giao, trong thế hệ trẻ tuổi của các đại gia tộc môn phái ở Đông Vực, hắn chưa bao giờ từng thấy Tân Trạm này.
Hơn nữa lúc hai người lần đầu chạm mặt, Tân Trạm cũng không có hộ đạo giả đi theo, tu vi cũng không cao.
Điều này khiến hắn vẫn luôn khinh thường Tân Trạm, cho dù đối phương lần lượt sáng tạo kỳ tích.
Nhưng Sài Chính Đạo cho rằng Tân Trạm đều là đối tượng †ầm thường, bởi vì thủ đoạn Tân Trạm nhiều hơn nữa, tâm cơ cao hơn, hắn là con trai trưởng nhà họ Sài, có khí tức bảo vệ tính mạng ở đây, có lẽ sẽ thua nhưng chết thì không.
Nhưng hắn không hề nghĩ tới trong cơ thể Tân Trạm thế mà cũng có dấu ấn bảo vệ tính mạng, hơn nữa sức mạnh cực kỳ cường đại, nháy mắt đã áp chế khí tức cha mình để lại.