Hơn nữa đã lấy lại Cửu Phương Linh Lung Tháp rồi, cũng đánh Tống Linh Thông một trận rồi, thù hận của Liễu Mộng cũng tan đi gần hết.
“Chúng tôi giết không ít người của Ám Ảnh Minh, dù anh có hủy nhiệm vụ thì bọn họ cũng sẽ không bỏ việc đuổi giết”
Liễu Mộng nói.
“Này thì đơn giản, tôi liên lạc với phó minh chủ của bọn họ, dù bao nhiêu tiền tôi cũng đưa, chắc chắn có thể khiến bọn họ thu tay, Ám Ảnh Minh chỉ nhận tiền, chỉ cần linh tệ đến tay thì đều bàn được” Tống Linh Thông vội vàng nói.
“Tân Trạm, tôi không có suy nghĩ gì, anh thấy thế nào?”
Liễu Mộng truyền âm nói.
“Sau nửa tháng nữa độc dược của tôi sẽ phát tác, anh xử lý chuyện cho tốt trong tuần này đi” Tân Trạm nói với Tống Linh Thông.
Tống Linh Thông vội vàng gật đầu, thở phào một hơi.
Dù thế nào thì kiếp nạn này cũng qua rồi.
Còn về sau này tuân thủ hứa hẹn vẫn phải trả thù hai người, đến lúc đó xem tình hình độc trong người mình như thế nào rồi lại nói.
Tân Trạm cũng không yên tâm về nhân phẩm của Tống Linh Thông, nhưng có độc này thì anh cũng không lo Tống Linh Thông này sẽ phản bội nhất thời.
Vậy này có thể tùy cho Tống Linh Thông đi tìm thuốc giải, nếu có thể tìm được thuốc giải trong vòng nửa tháng, nhiều năm luyện thuốc như thế của anh coi như bỏ.
Xử lý xong chuyện, Tân Trạm giơ tay lên bắt lấy, ngọn lửa ngập trời xung quan co lại trong nháy mắt, cuối cùng tất cả đều bị anh hút vào người.
“Thiếu chủ”
Dù người đàn ông râu ngắn đó bị thương không nhẹ nhưng cũng không chết, anh ta đang ở cùng những bảo vệ khác, chạy như bay lại kéo Tống Linh Thông lên.
Mà nhìn vết thương cả người Tống Linh Thành, mọi người đều thầm kinh ngạc, đôi nam nữ đeo mặt nạ này lại đánh thiếu chủ nhà họ Tống thành thế này.
“Thiếu chủ, có cần dạy bọn họ một bài học không” Người đàn ông râu ngắn cảm thấy tự trách, căm hận nhìn hai người.
“Dạy bài học cái mông ấy”
Tống Linh Thông giật khóe miệng, mình hấp thụ Hỏa Diễm tinh thạch còn không phải là đối thủ, bây giờ Tân Trạm kết hợp ba tinh thạch lại, lúc này mấy người bọn họ ra tay quả là tìm chết.
“Liễu Mộng, lần truyền thừa này tôi đã kém một chiêu, nhưng sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Tống Linh Thông ăn đan dược, làm cho vết thương ngoài trên cơ thể dần lành lại, anh ta ta lại khôi phục lại phong độ của công tử nhà giàu, lạnh lùng mà nói.
“Không lấy được hỏa diễm tỉnh túy, nói không chừng đó lại là phúc của cậu” Tân Trạm đột nhiên thâm thúy mà nói.
Tống Linh Thông ngẩn người một chút, quay người bước đi.
Anh ta ta chỉ xem đó là lời mỉa mai của Tân Trạm.
“Tân Trạm, lời vừa nãy của anh là có ý gì vậy?” Liễu Mộng hỏi.
“Không có gì, hy vọng là tôi nghĩ sai, nếu không thì trận chiến ở đây, chỉ sợ mới chỉ là bắt đầu. Tân Trạm lắc đầu mà nói, anh cũng không hy vọng, sẽ xảy ra tình huống giống như mình dự đoán.
Bởi vì nếu như thế thì hơn bốn trăm tu sĩ ở đây, toàn bộ đều bị tại ương ngập đầu.
Ngay trước đây, bên trong thức hải của Tân Trạm, một sợi dây đã bị đứt.
Một đầu khác của sợi dây đó, không phải là ở hỏa diễm thiên địa, mà là ở bên ngoài không gian mơ hồ kia.