**********
Chương 910: Thực lực của Tinh Thần khí bậc sáu
Quả nhiên bọn họ đoán không lầm, với chiêu thức cường thế của hai người Phong Ngân Quang, cho dù là Tần Trạm cũng phải chạy trối chết.
Nhưng mà hai người Phong Ngân Quang nào có thể để cho Tân Trạm chạy trốn dễ như thế Thật vậy, thấy Tân Trạm muốn ngự kiếm bỏ chạy, ánh mắt của Phong Ngân Quang ánh lên tia lạnh lẽo.
“Muốn chạy ư, nào có dễ như vậy”
Tào Phá Kiệt phi lên không trung, đạp lên đỉnh đầu con chim ưng khổng lồ. Hai người đàn ông chế ngự con thú, dấy lên cơn gió lớn mà đuổi theo Tân Trạm.
Âm ầm ầm!
Con chim ưng khổng lồ liên tục phun ra linh khí hệ gió giữa các chỏm núi, vô vàn lưỡi đao gió cắt ngang qua trời đất.
Nham thạch rơi tan tác xuống đất, cây cối ngả nghiêng, đến cả một vài ngọn núi nhỏ cũng bị những lưỡi dao đó quét sập.
Tân Trạm không đánh trả mà chỉ tìm cách trốn tránh, khoảng cách giữa bọn họ dần bị rút ngắn lại.
“Thì ra đây là cách dùng Khí tinh thần ư?”
Tân Trạm quay đầu lại thì thấy Phong Ngân Quang đang thở phì phò, ánh mắt anh dừng lại trên người con thú rồi rơi vào trâm tư.
Cảm thấy đã rời xa khỏi đám người, Tân Trạm quay đầu tung ra nguyên khí, làm nổ tung đám lưỡi đao gió kia, rồi chậm rãi đáp xuống một đỉnh núi “Một người có Khí tinh thần bậc năm, người kia bậc bốn, chẳng trách hai người lại tự tin như thế. Xem ra, trong nơi thí luyện này, hai người cũng chưa từng săn con huyễn thú nào có bậc thấp hơn bản thân, đúng chứ?”
Tân Trạm nhìn về phía hai người, nhàn nhạt cất lời “Ồ, có vẻ như cậu cũng biết là chúng tôi có thực lực. Trước giờ cậu vẫn phải lo việc trị thương, chắc là bây giờ lên được bậc ba là cùng nhỉ?”
Phong Ngân Quang cười lạnh mà nói: “Tần Trạm à, ở nơi thí luyện này thì cấp bậc của thần khí là thứ mấu chốt. Cậu xui xẻo đến mức vừa mới vào đã bị thương tức là đã vụt mất cơ hội tốt rồi. Tôi khuyên cậu nên bó tay chịu trói đi, hai người chúng tôi còn có thể cho cậu một cái chết nhẹ nhàng”
Tân Trạm nhẹ nhàng cười, anh không đáp trả gì cả, chỉ nhìn vào điểm sáng giữa hai hàng lông mày của hai người mà nói: “Tôi nghe nói ngoài săn giết huyễn thú thì săn giết võ giả cũng có thế nâng cao cấp bậc của bản thân. Nói vậy, nếu tôi diệt được hai người các anh thì Khí tinh thần của tôi sẽ được cải thiện.”
“Mơ mộng hão huyền! Chỉ bằng một tên bậc ba như cậu mà cũng nghĩ đến việc cướp lấy tinh mang của bọn tôi ư? Đừng có dông dài với cậu ta nữa, giết quách đi thôi!” Tào Phá Kiệt cười khinh miệt, Phong Ngân Quang cũng hừ lạnh một tiếng.
Hai người lần lượt thi triển chiêu thức, tiếp tục nhào lên.
“Bậc ba ư? Ai nói với các người thế?”
Tân Trạm cười lạnh, đột ngột đánh ra hai chưởng, một trái một phải.
Hai chưởng mang uy lực cực mạnh đánh lùi hai người trong tích tắc.
“Tân Trạm bình tĩnh đảo mắt liếc hai người, khóe miệng anh cong lên “Các anh cho rằng tôi chạy trối chết như thế là vì sợ ư?”
Tân Trạm läc đầu, người anh đột ngột bộc phát ra khí thế ngút trời, uy áp cực lớn lan rộng ra khắp đất trời, tràn trề Tinh Thần khí, lộng lây rực rỡ.
Chúng quẩn quanh Tần Trạm, tựa như Tân Trạm là chúa tể của cả thiên hà, là người khống chế hết thảy.
Đây là lần đầu tiên Tân Trạm thi triển Tinh Thần khí ở nơi thí luyện.
Lúc Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt đang ngơ ra, trên đầu lông mày của Tân Trạm xuất hiện sáu viên tinh mang, chúng nó vờn quanh một vòng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
“Sáu, Khí tinh thần bậc sáu!”
Thấy Tần Trạm bùng nổ lực lượng, Phong Ngân Quang suýt thì cắn phải đầu lưỡi, mặt lộ rõ vẻ không dám tin.
Tào Phá Kiệt thì dại cả ra, y như vừa bị sét đánh.
Ngón tay anh ta run rẩy, suýt thì không nắm được trường thương.
“Chuyện cười gì đây?”
Lòng hai người bùng lên sóng to gió lớn, liên tục rủa xả, suýt thì họ còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Ở nơi thí luyện này đã lâu, bọn họ cũng rõ ràng rằng muốn thăng cấp tỉnh mang khó.
khăn thế nào, càng lên cao thì càng khó. Đó cũng là lý do vì sao chỉ cần đạt đến bậc ba là có thể vào khu trung tâm.
Dù có là Triệu Lam Sơn, người nổi bật nhất ở đây thì khi vào khu trung tâm cũng chỉ đạt bậc sáu, mà Tân Trạm bắt đầu săn giết huyễn thú rất muộn cũng đã đạt đến bậc sáu, thế này là sao chứ? Sao cậu thăng cấp nhanh thế?
Mặc dù sáu viên tình mang của Tân Trạm chỉ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, nhưng cũng đủ để ăn đứt người chỉ có năm viên như Phong Ngân Quang, “Chắc tôi cũng phải cảm ơn người bạn Nghê Phùng của các anh, nhờ ơn anh ta tôi mới tìm được huyễn thú nậc năm rồi thăng cấp thuận lợi” Tân Trạm lạnh nhạt nói.
“Tại sao Nghê Phùng không nói cho ta?” Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt nhau, sắc mặt hai người đồng loạt trầm xuống, bắt đầu suy nghĩ linh tỉnh.
“Trận chiến này nên kết thúc rồi”
Nếu có cơ hội tạo ra vết nứt trong mối quan hệ của ba người kia thì đương nhiên là Tân Trạm cũng không tốn công giải thích làm gì. Anh cảm nhận được sức mạnh tràn trề của tình mang, dáng hình anh lóe lên, phóng tới chỗ Tào Phá Kiệt.
“Dù cậu có đạt đến bậc sáu thì chúng tôi cũng không có gì phải sợ” Tào Phá Kiệt hừ lạnh.
Anh ta nắm lấy trường thương, đánh ra một loạt lửa che trời lấp đất, phóng tới chỗ Tân Trạm.
Vút Tân Trạm được bao bọc trọn vẹn bởi tỉnh mang, anh không quan tâm đến nó, cứ thế mà đỡ lấy.
“Thiêu chết cậu!”
Tào Phá Kiệt thét lớn, tinh mang giữa mày lóe lên, biển lửa trong phút chốc nổ tung, nhìn như nhiễm đỏ cả một mảng núi.
“Yếu quá”
Nhưng ngay sau đó một dáng hình vọt ra từ trong biển lửa, tựa như sao băng vụt ra từ mặt trăng, đánh một quyền về phía Tào Phá Kiệt.
“Gì cơ? Đến cả ngọn lửa này cũng không thiêu chết cậu nổi?”
Khóe mắt Tào Phá Kiệt như sắp nứt toác ra, trong lúc cuống quít chỉ có thể lấy trường thương ra đỡ.
Âm một tiếng, một quyền của Tần Trạm đánh lên cây trường thương.
Trường thương thẳng tắp cứng cáp chịu một quyền của Tân Trạm, trong phút chốc bị uốn cong như trăng rằm tháng chín. Tân Trạm lại tăng thêm chút sức, thanh trường thương này không chịu nổi áp lực mà phát ra tiếng răng rắc.
Trong tiếng quát đầy thống khổ của Tào.
Phá Kiệt, thanh trường thương của anh ta bị Tân Trạm đánh gấy, hóa thành từng tia linh khí tan biến vào hư không.
Sau khi xong việc, Tân Trạm bổng xoay người lại cực nhanh.
Trong không trung, từng lớp từng lớp lưỡi đao gió xé gió lao tới, phát ra một loạt tiếng rít chói tai giống như một đám trùng độc đang lao về người sống Tân Trạm động thân, khí Tinh Thần lại tiếp tục biến chuyển, trở thành một bộ chiến giáp che chắn cho anh.
Tân Trạm phí lên đón gần hết lưỡi dao gió, đánh ra một quyền.
“Thánh nhân chỉ quyền!”
Tinh mang sáng chói, quyên ảnh chiếu rọi, tựa như đang đảo ngược ngân hà.
Những lưỡi đao gió một khi chạm đến một quyền của Tần Trạm đều vỡ vụn ra như tượng đất.
“Gừ!”
Một tia quyền phong xuyên qua đống lưỡi đao gió, ầm ầm đánh vào người con chim ưng khổng lồ.
Con yêu thú phát ra một tiếng kêu thống khổ, một bên cánh của nó máu thịt lẫn lộn, lông bay tứ tung, không kìm được mà ngã vào.
trong núi “Chết tiệt, sao cậu ta lại mạnh mẽ như thế?”
Da đầu Phong Ngân Quang tê rần, nghĩ đến cảnh bị Tân Trạm đàn áp lần nữa thì lạnh cả lòng, Anh ta một bên rót linh lực vào con chim ưng, trị thương cho nó, một bên khống chế nó bay vào trong núi, còn kéo theo Tào Phá Kiệt.
Hai con người, một con đại bang bị dọa cho mất hồn, vội vàng chạy trối chết.