Cho dù ở lại cầu xin thì chắc cũng sẽ là đường chết, vậy thì thà tìm cách trốn thoát còn hơn.
“Muốn chạy?”
Advertisement
Ánh mắt Tân Trạm lạnh lùng, giơ cánh tay lên, trăm nghìn Phệ Thiên Trùng đột nhiên bay ra, giống như mây đen giăng kín khắp bầu trời.
Với tốc độ cực nhanh của Phệ Thiên Trùng, những người này không còn nơi nào để trốn thoát, bọn họ đau đớn hét lên, bị căn thành từng mảnh.
Lúc này, mọi người đều kinh hãi, không có tu sĩ nào dám chạy trốn nữa, bọn họ bắt đầu kể khổ, cầu xin.
“Ông cụ Diệp, tôi bị tên Diệp Trảm Long khốn kiếp kia đe dọa, tôi vốn không muốn tạo phản.”
“Đúng vậy, tên Diệp Trảm Long kia thật đáng ghét, lấy con của tôi ra đe dọa, tôi không còn cách nào khác”
Advertisement
“Tôi cũng bị chuốc thuốc độc, không thể làm theo ý mình.
Trước đây tôi rất trung thành, nhà tôi ba đời trung thành với gia tộc.
Tân Trạm thờ ơ lắc đầu, bây giờ những người này mới ăn năn hối cải, cũng đã muộn rồi.
Nếu làm sai điều gì đó thì phải trả một cái giá tương ứng.
Nghe những tên này khóc lóc van xin, Diệp Long Xuyên và những người khác đều nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi khinh!”
Diệp Long Xuyên tiến lên, đá tên đang khóc dữ dội nhất xuống đất.
“Con mẹ nó, anh còn không biết xấu hổ mà nói mình bị uy hiếp sao? Lúc đầu khi chúng tôi bị giam giữ, không phải anh là người nhảy nhót vui vẻ nhất à?”
“Diệp Trảm Long chính là người dạy mày đánh nhau với tộc người sao? Diệp Trảm Long cũng là người dạy mày cướp đoạt đồ của bọn họ à? Thêm cả chuyện mấy người đã từng bất hòa với mày, Diệp Trảm Long cũng là người sai người đánh họ sao?”
“Nếu không phải nhờ Anh Tân, mạng của chúng ta làm gì còn nữa, mày còn không biết xấu hổ mà kêu gào cái gì!”
Diệp Long Xuyên nói một câu thì lại măng một câu, đánh thằng nhóc này đến mức bầm mặt bầm mũi, xương cũng gãy mất mấy cái.
Còn có một số người nhà họ Diệp cũng mất đi người thân trong trận chiến đó, lúc này mắt họ cũng đỏ hoe, chạy đến tìm mấy tên đầu sỏ chửi rủa đánh mắng.
Họ đánh không lại liền kêu la thảm thiết, vô cùng hối hận.
“Mau đưa những người này xuống, cân nhắc theo các mức độ rồi tiến hành xử lý”
Cụ Diệp xua tay, vẻ mặt của ông cụ lúc này có chút mệt mỏi.
Nhà họ Diệp xảy ra chuyện lớn như vậy, nói cho cùng cũng có một phần trách nhiệm rất lớn của bản thân ông cụ.
Không có ai có thể nhìn thấu con sói mắt trắng ăn cây táo, rào cây sung Diệp Trảm Long này được, vậy nên nó mới trở thành bất hạnh của nhà họ Diệp.
May mà có sự giúp đỡ của Tân Trạm, nếu không thì hậu quả đúng thật là khó lường.
Cụ Diệp đã sắp xếp mấy vị trưởng lão xử lý tiếp chuyện tiếp theo.
Người nên bắt cũng bắt được rồi, người bị thương thì đưa đến chỗ của luyện dược sư, còn có những người trong lúc sửa chữa các tòa nhà và thu thập thi thể của tộc người bị thương.
Còn về phần Diệp Hạo Long, lại bị Tân Trạm ép uống năm loại độc dược, rồi đưa tới nơi giam giữ của Diệp Long Xuyên cùng những người khác trước đó.
Mà những người bị bắt đi này, là mấy người còn lại của Diệp Khắc Long.
Bọn họ trước đây cũng từng bị Tân Trạm bắt giữ, hoặc là bị uy hiếp, hoặc là mau chóng tỉnh ngộ, đều là tham gia vào cuộc cứu viện của cụ Diệp lần này.
Trong đó Diệp Khắc Long với vẻ mặt trắng bệch, tinh thần thì bất an không ngừng.
Chỗ cánh tay bị đứt kia, máu chảy không ngừng. Đó là do trước đây đỡ cho Diệp Long Xuyên một đao, mà bị đối phương chặt đứt cánh tay.