“Cậu Tân, hồn phách hiện hữu trong cơ thể cậu có tu vi gì vậy?”
Lúc này, khi nhìn thấy toàn thân phát ra lớp ánh sáng vàng chói của phù ma, trên mặt Hứa Sâm lộ rõ vẻ vô cùng nghỉ ngờ.
“Ừm?”
Không rõ nguyên nhân gì, Tân Trạm cũng cảm thấy sửng sốt.
“Cậu Tần, cậu nói đùa quá rồi. Người bạn này của cậu là tu sĩ độ kiếp cảnh tu sĩ” Hứa Sâm vừa lắc đầu cười khổ vừa nói.
Phù ma có tu vi là độ kiếp cảnh đại năng sao?
Tân Trạm nghe vậy thì giật nảy cả mình.
“Để tôi thử xác nhận lại một lần nữa”
Hứa Sâm cắn răng rồi lại bay ra. Nhưng mà lần này, ông ta lui nhanh hơn.
“Không chỉ là độ kiếp cảnh, hơn nữa còn cao hơn so với tu vi của tôi. Chí ít là vượt qua thân thể Suy kiếp nạn đại năng”
Hứa Sâm nhìn Tân Trạm với vẻ bất đắc dĩ.
Tên nhóc con này sế không đùa giỡn với ông ta đây chứ?
Ông ta chỉ là một tu sĩ ở độ kiếp cảnh sơ kỳ, giúp một tu sĩ vượt qua giai đoạn suy sụp đầu tiên để lấy lại trí nhớ. Nhưng mà thần hồn của đối phương lại tự động phản kích, khiến cho ông ta không kịp trở tay, đây không phải là đùa giỡn thì là gì chứ?
Tân Trạm nghe xong thì càng cảm thấy có chút choáng váng.
Cái gì vậy?
Cả ngày, cái này đều nằm trong thức hải của anh mà cười †oe toét, không có hình hành cố định. Có đôi khi, anh còn hồ đồ hơn tên phù ma kia. Nhưng ông ta vậy mà lại là một tu sĩ có tu vi độ kiếp cảnh đại năng và ít nhất đã vượt qua suy kiếp sao?
Trong thân thể anh vẫn luôn có một sự tồn tại như vậy, nhưng anh lại không hề cảm nhận được chút nào.
Hơn nữa, cứ coi như đây là một kẻ ngang tàng của Thượng giới Đại Lục thì mới có thể độ kiếp cảnh đã vượt qua đại năng suy kiếp lần thứ nhất. Rốt cuộc, thân phận thật sự của phù ma này lớn đến thế nào chứ?
“Tên nhóc con này, chỉ sợ cũng không phải là một người bình thường.
Lúc này, trong khi Tân Trạm còn đang trâm tư suy tư, thì Hứa Sâm lại đang nhìn Tân Trạm thật sâu.
Lúc trước, khi giao đấu, thực ra dấu hiện như thế này cũng đã được hiện ra một cách rất rõ ràng. Tân Trạm đã dùng hết tất cả những thủ đoạn để chứng minh rằng có rất ít tu sĩ có thể làm được như vậy.
Có thể có loại năng lực này, theo Hứa Sâm, là do Tân Trạm đã nắm giữ được tất các các loại năng lực mà sư tôn đã truyền thụ.
Mà bây giờ, trong cơ thể anh lại có một thần hồ độ kiếp cảnh có tu vi cao hơn tu vi của anh.
Cuối cùng thì vị cậu Tân này là người đến từ gia tộc tông môn đỉnh cao nào đó hay có thể là tộc nhân trực tiếp của dòng tộc cao cấp.
“Cậu Tần, xin lỗi nhưng bản tôn thực sự không có cách nào để thực hiện lời hứa đó rồi”
Suy tư một hồi rồi ho nhẹ một tiếng, Hứa Sâm lấy lại tinh thần và chậm rãi mở miệng.
“Tu vi của người bạn này của cậu còn cao hơn rất nhiều so với tu vi của tôi, vì thế tôi không có cách nào để giúp ông ta lấy lại trí nhớ. Tuy nhiên, tàn hồn đã được loại bỏ, như vậy chỉ cần ông ta chậm rãi khôi phục, hoặc là nhìn thấy một vài vật đã từng gây cho ông ta một ấn tượng sâu sắc thì ông ta có thể lập tức nhớ lại những ký ức đã bị áp chế”
“Vậy một quá trình này cần thời gian khoảng bao lâu?” Tân Trạm nói.
“Không có thời gian chính xác” Hứa Sâm lắc đầu nói.
“Tôi đã từng nói, bí mật của thần hồn vô cùng phức tạp.
Chương 2626
Quá trình bị đồn nén ký ức của người bạn này của anh quá dài, không ai có thể đảm bảo khôi phục ký ức được hay không, hoặc là khôi phục được bao nhiêu thì chỉ có thể xem duyên phận”
“Vậy bây giờ không có tàn hồn quấy nhiễu ông ta thì tu vi có thể khôi phục lại đúng không?” Nghĩ đến điều gì đó, trong lòng Tân Trạm giật mình nói.
Nếu như Phù Ma biến thành tu sĩ độ kiếp cảnh, thậm chí trải qua suy kiếp lần đầu tiên, vậy thì mình còn để ý đến lộ trình làm gì nữa.
Chỉ cần không trêu chọc đến tông tộc tối cao nào đó thì chẳng phải là có thể đi ngang ở Bắc Vực hay sao.
“Điều này không ổn”
Hứa Sâm lập tức lắc đầu nói: “Thần hồn của ông ta vẫn tương đối yếu ớt, hơn nữa còn sống nhờ ở trong cơ thể của anh, mặc dù sẽ không tiếp tục bị tiêu tan nhưng cũng không có cách nào nhận được dinh dưỡng”
“Trừ khi anh có thể tìm được một tu sĩ độ kiếp cảnh đã suy kiếp lần đầu tiên để đoạt xác cho ông ta. Nếu không thì về mặc sức chiến đấu có lẽ chỉ tâm trình độ hợp thể cảnh thôi”
“Đoạt xác của tu sĩ độ kiếp cảnh, còn từng trải qua suy kiếp sao? Tiền bối, anh đừng có đùa với tôi chứ”
Tân Trạm không còn gì để nói, bản thân anh chỉ mới là hợp thể cảnh tứ phẩm, giết chết một kẻ độ kiếp cảnh, còn phải từng trải qua suy kiếp.
Anh đi đâu mà tìm ra được một thân thể còn mạnh hơn Hứa Sâm trước mắt cho ông ta chứ.
Chẳng qua là nghĩ đến chuyện này thì Tân Trạm cũng có chút mơ hồ nghĩ đến mà sợ.
Thật ra trước đó khi chém giết một vài cường giả, anh cũng đã từng nghĩ đến chuyện để cho Phù Ma đoạt xác, từ từ trưởng thành.
Nhưng mà bây giờ xem ra, may là Phù Ma vẫn còn mê mang, không muốn thoát ra khỏi người anh. Nếu không lỡ như Phù Ma thật sự làm vậy thì e là trái lại hồn phách sẽ bị thương.
“Được rồi, tôi không thể làm được yêu cầu này của anh, cho nên anh còn cái gì khác cần tôi giúp đỡ không?” Hứa Sâm hỏi.
Anh ta tốn công quanh co một phen nhưng chỉ giúp Phù Ma loại trừ tàn hồn.
Anh ta thấy chút chuyện nhỏ này không sánh được với ma công thượng cổ mà mình cần.
“Tạm thời chưa nghĩ ra” Tân Trạm lắc đầu, bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Vậy như thế cũng tốt, tôi thiếu anh một món nợ ân tình bằng tư cách cá nhân, nếu như sau này anh có gì cần giúp đỡ thì có thể liên hệ với tôi”
Hứa Sâm cũng không do dự, dứt khoát giao một tấm lệnh bài cho Tân Trạm, chỉ cần Tân Trạm vận chuyển ý thức trong đó thì anh ta có thể lập tức cảm nhận được.
“Cảm ơn tiền bối”
Tân Trạm cũng nói câu cảm ơn, hiểu được vì sao Hứa Sâm lại làm như vậy.
Ân tình của một người độ kiếp cảnh đại năng đối với tu sĩ bình thường mà nói đều rất có giá trị.
“Đúng rồi, anh Tân, nếu như anh định rời khỏi Thành Thiên Dự thì tốt nhất chú ý an toàn nhiều một chút” Đột nhiên Hứa Sâm nói.
Tân Trạm sững sờ, hơi kinh ngạc mà nhìn về phía đối phương.
“Đừng hiểu lầm, mặc dù quan hệ giữa Thất Hồn Ma Tông và nhà họ Trần rất hợp ý nhau, nhưng tôi là trưởng lão của tông môn chứ không phải là trưởng lão của nhà họ Trân”
Hứa Sâm lắc đầu nói: “Tuy tôi là ma tu nhưng cũng sẽ tuân thủ lời hứa, giữ chữ tín, có một số người dù tự xưng là danh môn chính phái nhưng còn không bằng cả ma tu”
“Nói đến thì cũng rất buồn cười, thế giới này phân chia chính tà chính là hồ đồ như vậy đó”
Dường như Tân Trạm đang suy nghĩ cái gì đó, anh chắp tay lần nữa.
Sau khi Hứa Sâm rời đi thì Phù Ma cũng từ từ tỉnh lại.
Chương 2627
Đối với Phù Ma mà nói, trí nhớ lúc trước dừng lại vào lúc ông ta bị Hứa Sâm hỏi thăm, sau đó hình như ông ta ngủ đi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà sau khi nghe Tân Trạm giải thích một phen, biết được mình là tu sĩ độ kiếp cảnh, còn trải qua suy kiếp thì Phù Ma cũng giật nảy cả mình.
“Con mẹ nó, ông đây mạnh như vậy sao?”
“Thật ngại quá, lần này phiền phức lớn r Nhưng điều khiến cho Tân Trạm không nói gì là phản ứng đầu tiên của Phù Ma không phải là vui vẻ mà là phiền muộn.
“Tu vi của ông là độ kiếp cảnh thì có gì mà phiền phức?”
“Cậu quên rồi sao, trên người tôi có mối thù sâu như biển máu”
Phù Ma vò đầu cười khổ nói: “Lúc đầu ông đây còn trông cậy vào cậu tu luyện thành công, sau khi tôi khôi phục được ký ức thì báo thù cho tôi, quét sạch kẻ thù, bây giờ bản thân tôi là tu vi này, kết quả còn bị đối phương đánh cho phải bỏ chạy đến Lam tinh, vậy thì cậu càng không đối phó được”
Vẻ mặt của Tân Trạm cứng đờ, cung phản xạ của cái tên Phù Ma này nhanh thật, còn chưa nói xong đã hiểu rồi.
Nếu như kẻ thù của Phù Ma còn sống thì e là ít nhất tu vi cũng bằng với ông ta, thậm chí là cùng cấp độ với lão Ngô, bản thân anh nhìn thấy cũng phải liều mạng chạy trốn, chắc chăn là tạm thời không có cơ hội báo thù.
“Chuyện báo thù sau này sẽ có cơ hội mà, bây giờ ông không bị tàn hồn quấy nhiễu nữa, vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút chuyện khôi phục ký ức đi” Tân Trạm nói.
“Hứa Sâm kia cũng đã nói rồi, cần có duyên phận, hoặc là nhìn thấy chuyện có thể gợi lên ký ức của tôi, có nghĩ thêm nữa cũng không có tác dụng gì, nếu cậu tiếp tục xông pha ngoài thế giới thì nói không chừng một ngày nào đó tôi có thể tìm lại được ký ức”
Phù Ma cũng là người rộng lượng, nhanh chóng vui vẻ lại, bay vào trong đầu óc của Tân Trạm.
“Hơn nữa đến lúc đó, nói không chừng tôi nhớ ra được cái gì đó tìm lại được phương pháp bí mật của sức mạnh, lập tức bộc phát tu vi độ kiếp cảnh, cậu ngoan ngoãn kêu một tiếng ông Phù thì tôi sẽ bảo kê cho thằng nhóc cậu”
“Đợi đến lúc đó, nói không chừng tôi đã là đại thừa cảnh rồi” Tân Trạm hừ nhẹ, nói một câu như giội nước lạnh.
“Cũng không chắc chắn là như vậy, lần này tôi có linh cảm mình sắp nhớ lại được ký ức đã mất đi rồi”
“Ông đã nói câu này rất nhiều lần, lỗ tai tôi cũng sắp mọc kén rồi”
Trong lúc Tân Trạm và Phù Ma nói lời cay độc với nhau thì đã tìm được Diệp Thành và Cung Doãn.
“Đại sư, hay là để tôi bảo vệ cho ngài”
Nghe nói lần này Tân Trạm định hành động một mình, để cho mình ở lại nơi này thì Cung Doãn lập tức hơi khẩn trương nói.
“Tu vi của Tân Trạm như thế này mà còn cần anh bảo vệ hay sao.”
Diệp Thành không còn gì để nói: “Hơn nữa rõ ràng là cậu ấy đi gặp đạo lữ của mình, không tiện dẫn theo anh, vậy mà còn không hiểu sao, ở lại chỗ này với tôi đi, anh cũng cố gắng yên tĩnh mà nâng cao tu vi với tôi, ít nhất trước hết chúng ta cần phải lên đến hợp thể cảnh đỉnh phong rồi mới giúp được cho Tân Trạm”
Mặc dù Cung Doãn vẫn có chút không tình nguyện như cũ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý ở lại nhà họ Diệp một thời gian.
Đồng thời anh ta cũng âm thầm thề sẽ nhân cơ hội này cố gắng tu hành, ít nhất phải đột phá đến hợp thể cảnh cửu phẩm rồi nói tiếp.
Sau khi nói xong chuyện này thì Tân Trạm bàn giao lại một số chuyện cho hai người, chủ yếu là không muốn để cho nhà họ Trần phát hiện ra mình đã lên đường nên để cho hai người họ giúp đỡ làm màn chắn.
Dù sao Linh Châu được chế tạo mấy ngàn năm của nhà họ Trần rơi vào trong tay của mình, xem như bề ngoài nhà họ Trần không có cách nào đoạt lại nhưng đợi đến khi mình đến nơi hoang dã thì cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chương 2628
Mặc dù không sợ cái gì nhưng Tân Trạm cũng không muốn tự nhiên lại phải vướng vào trong phiền phức đó.
Sau khi tạm biệt Diệp Thành thì Tân Trạm cũng không có tiếp tục nói cho bất cứ kẻ nào, toàn bộ nhà họ Diệp cũng chỉ có ông cụ Diệp và Diệp Thành, Cung Doãn biết chuyện này.
Anh tùy tiện thay đổi tướng mạo và hơi thở, xen lẫn trong đám người tới lui của nhà họ Diệp mà đi ra khỏi dinh thự nhà họ Diệp từ cửa hông.
Mà cùng lúc đó, Diệp Thành và Cung Doãn thì dẫn theo con bù nhìn được biến thành Tân Trạm rêu rao đi ra từ cửa chính.
Mặc dù Trần Nghinh Dương đã rời đi nhưng vẫn còn tai mắt, nhìn thấy hóa thân của Tân Trạm thì lập tức có người đi theo.
Hơn nữa trên đường đi Diệp Thành tỏ ra tùy tiện, nói chuyện không ngừng.
Cũng để cho kẻ theo dõi của nhà họ Trần ở đằng sau nghe được tình hình cụ thể.
“Mấy ngày nữa nhà họ Diệp muốn tổ chức tụ họp gia tộc, mời những tông môn gia tộc ở Thành Thiên Dự và gần đó đến xem lễ, tuyên bố quyết định quan trọng, cho nên mấy người họ ra ngoài mua trang phục lộng lẫy”
Người kia nghe xong thì truyền tin tức về cho Trần Mính.
Trong trụ sở, tâm trạng của Trần Mính trong mấy ngày nay vô cùng u ám.
Bởi vì nhà họ Trần đánh cược thua nên không chỉ không thu hoạch được cái gì mà còn mất đi Linh Châu.
Trần Mính ra lệnh cho người nhà họ Trần ở Thành Thiên Dự thu thập tình báo của nhà họ Diệp, tất nhiên bị Trần Nghinh Dương trực tiếp nhắm vào mà mắng chửi một phen.
Mặc dù bởi vì lần này sai lầm chủ yếu không phải do anh †a cho nên nhà họ Trần mới chưa bãi bỏ địa vị sứ giả của mình nhưng vị trí này cũng đã tràn đầy nguy cơ.
Cho nên lần này Trần Mính âm thầm thề nhất định phải đoạt lại Linh Châu từ trong tay Tân Trạm, bảo vệ địa vị của mình.
Hơn nữa vừa nghe thuộc hạ truyền tin lại thì trong lòng của Trần Mính cũng khẽ nhúc nhích.
Chuyện quan trọng hẳn là ám chỉ chuyện Diệp Thành sắp kế nhiệm vị trí gia chủ.
Mặc dù chuyện này vẫn chưa công khai nhưng cũng đã có không ít người biết, còn Tân Trạm biến thành Thủ tịch khách khanh cũng là một chuyện lớn của nhà họ Diệp, hẳn là cũng sẽ công bố trong buổi lễ long trọng đó.
Cứ như vậy, ít nhất là trước buổi lễ long trọng thì hẳn là tên Tân Trạm này sẽ không rời khỏi Thành Thiên Dự.
Sau đó, Trần Mính lại vận dụng một vài tai mắt ở bên trong nhà họ Diệp thì cũng được xác nhận tin tức này.
Sau khi xác định được thì Trần Mính căm hận mà nện xuống cái bàn.
Thành Thiên Dự là trung tâm của nhà họ Diệp, ra tay với Tân Trạm ở trong thành thì chính là tìm chết.
Hơn nữa chưa nói tới có giết được Tân Trạm hay không, dù cho giết được rồi nhưng không đoạt lại được Linh Châu thì cũng như không.
“Tôi sẽ nhìn xem rốt cuộc cái tên này còn có thể trốn ở Thành Thiên Dự đến khi nào, có bản lĩnh thì cả đời cũng đừng có rời khỏi nơi đó” Trần Mính thầm hận nói.
Mà trong lúc Trần Mính tưởng rằng Tân Trạm vẫn luôn ở lại Thành Thiên Dự.
Tân Trạm đã rời khỏi thành, đi đến Tụ Bảo Các ở ngoài thành.
Trước kia lúc mình đến đây đã phát hiện Tụ Bảo Các ở Thành Thiên Dự thật sự có Linh Châu giống như ở chỗ khác, tiếp quản chuyện làm ăn chuyên chở các tu sĩ.
Thật ra bản thân Tân Trạm cũng có thể khống chế ánh sáng tím tiến lên bằng thuyền bay nhưng mà Tụ Bảo Các có kinh nghiệm phong phú về việc này hơn nên hiển nhiên sẽ bớt được không ít chuyện, tốc độ cũng không kém bao nhiêu.