“Trình đạo hữu, chúng tôi đều là tu sĩ Phân Thần cảnh, Hợp Thể cảnh, cách giải quyết chính là đánh bị thương người khác ư?” Tiết Ngọc Tuyết khẽ cười hỏi.
Tuy cô không biết đáp án, nhưng cô cảm giác Tân Trạm nói sai rồi.
“Ba, chắc cậu ta nói sai rồi”
“Không đâu, Trình đạo hữu đại tài, tất cả các câu hỏi của tôi, cậu ta đều đáp đúng, lão phu bội phục” Tiết Phong thở dài rồi chắp tay.
Nụ cười trên mặt Tiết Ngọc Tuyết cũng cứng đờ, có hơi kinh ngạc.
Năm đó Trần Minh gia nhập, mà anh ta cũng chỉ trả lời đúng một nửa câu hỏi.
Dù sao thì đại lục Thượng Giới này cũng quá lớn, có vô số loại khói độc sâu độc và các loại chất độc, không đáp được bao nhiêu cũng bình thường.
Thế mà tên này lại đáp đúng hết?
Chẳng lẽ dược tôn trẻ tuổi không mời mà đến này là nhân vật không đơn giản ư?
“Mời đạo hữu vào phòng nghỉ ngơi một lát, sau khu mọi người tề tựu, chúng ta sẽ lên đường”
Bàn xong chuyện thù lao, Tân Trạm đi vào bên trong.
Tân Trạm lên đường, không chỉ không cần đưa tiền cho cha con Tiết gia mà còn có thù lao, dù sao cũng do đối phương thuê mình.
Tuy Tân Trạm không ham chút linh tệ này, nhưng mình đang làm bộ đồng ý ước hẹn, nếu không lấy xu nào thì lại khiến đối phương hoài nghi.
Tiết Phong báo giá thù lao khá hợp lý, Tân Trạm cũng đồng Lúc này, trong đại sảnh có ba tu sĩ ngồi xếp bằng, một người nhìn rất là văn nhã, có lẽ là thư sinh, lúc này đang cầm quyển sách.
Hai kẻ khác lại lôi thôi lếch thếch, giống như ở lùm cỏ chui ra Người đi Bắc Vực, hoặc thu mua tiên thảo linh quặng, hoặc đi tìm cơ duyên, có đủ các loại tu sĩ, cũng không bất ngờ gì.
Tân Trạm tìm một chỗ, yên tĩnh ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, lại có người lục tục đến.
Hai nữ một nam, đôi nam nữ cùng đến là một đôi đạo lữ.
“Lão Ngô, ông đến rồi: Mà ngay sau đó có một tràng âm thanh của quải trượng.
Một ông già và một cô gái trẻ đi vào, Tiết Phong lập tức nghiêm mặt, hiếm khi thấy ông ta ra đón với vẻ mặt vô cùng cung kính.
“Ha ha, năm đó là ba cậu dẫn tôi đi đoạn đường tới Bắc Vực này, không ngờ năm tháng xoay vần, hiện giờ lại đổi thành cậu” Ông già kia có vóc dáng không cao, chậm rãi đi vào rồi mỉm cười lên tiếng.
Thoạt nhìn ông ta rất lớn tuổi, tuổi già sức yếu, khi nói chuyện có hơi trầm khàn, một luồng tử khí loáng thoáng tràn ngập xung quanh ông cụ, tất nhiên cũng không cách xa đạn nạn bao nhiêu.
“Đáng tiếc là ba tôi đã đi về cõi tiên từ trăm năm trước, không thể gặp lại ông, ông ấy từng nói, năm đó ông đã cứu mạng ông ấy mà vẫn không dám quên” Tiết Phong cười nói.
“Ai, thời gian trôi quá nhanh, lần này tôi về chốn cũ, cũng muốn gặp lại người xưa thêm, nhìn đất cũ nhiều xem, đáng tiếc không ít bạn già cũng đã đi rồi” Ông già cười nói.
“Ông nội, ông nói gì vậy chứ” Thiếu nữ cạnh nhăn mày, không vui nói.
“Ha ha, Bình Nhi, ai rồi cũng phải chết, dù có tu vi xuyên trời thì cũng không tránh được đại nạn đâu.”
Ông già lại rất ung dung, đôi mắt vẩn đục của ông nhìn lướt phòng, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Lòng Tân Trạm hơi dâng lên một tia khác thường.
Tuy ánh mắt của ông già kia chỉ loé lên rồi biến mất, có vẻ không có hứng thú với những người đang ngồi, nhưng hình như lại dừng lại trên người anh thêm một giây thì phải?
Ông già này nhận ra anh hay anh hoa mắt?