“Cậu có biết đây là thứ gì không?” Văn sĩ hỏi.
“Vấn bối tài sơ học thiển, chỉ có cảm ứng được…”
Tân Trạm lắc đầu, đang định nói thì đột nhiên đầu óc anh có tiếng vù vù, linh hồn thanh long kia đột nhiên run rẩy kịch liệt, dường như đối diện với móng vuốt của mãnh thú cực kỳ hưng phấn.
Tân Trạm kinh ngạch, lần trước xuất hiện tình trạng này là do linh hồn thanh long phát hiện được xương thú màu vàng, nhưng thứ đó ẩn chứa thần thức thuần tinh, long hồn khát vọng hấp thụ: vaajtt này, còn móng vuốt thú này thì không hề có hơi thở như thế.
Lẽ nào, một suy nghĩ lướt qua não bộ của Tân Trạm.
Anh không dám tin nhìn văn sĩ: “Đó là móng rồng?”
Biểu cảm bình đạm của văn sĩ cuối cùng cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
“Không sai, cậu trẻ tuổi như vậy mà có thể nhận thức được. Trong số người mà tôi đã gặp qua thì đúng là hiếm thấy” Trong ánh mắt văn sĩ ngập tràn sự tán thưởng.
Bấy giờ Tần Trạm đã kinh hãi toàn tập.
không kiềm lòng được, nhưng cuối cùng vẫn để thứ này ở lại trong núi, coi như là vậy may của đất nước.”
Tần Trạm ở bên cạnh lắng nghe, trong lòng có chút sửng sốt.
“Nhưng tiếc là tu vi của tôi khi ấy không đủ, không thể phân tách móng vuốt với huyết dịch, khiến chúng vướng mắc vào nhau, lãng phí cả một lượng linh khí lớn, tan vào trong trời đất. Phúc chí tâm linh, tôi đã ở yên tại đây bày ra đại trận này, đêm móng vuốt cùng với huyết dịch phong ấn lại với nhau, khiến hai bên đều không thể nào tranh đấu, lại khiến cho chúng tiêu hao đi sinh lực gắn kết”“
“Từ đó huyết dịch này lan tỏa ra linh khí, có thể làm nóng nuôi dưỡng ao nước này, chuyển hóa thành một lượng lớn linh dịch. Tôi lại đang thành lập một Tông Môn, bồi dưỡng đệ tử trăm năm, sau đó mới yên tâm mà rời đi.”
“Còn về móng vuốt rồng này tôi sẽ để lại cho vấn bối Tông Môn một chút khảo nghiệm, để xem xem nếu thật sự xuất hiện người tài có thể khiến cho hai vật này tách rời ra mà vẫn có thể đạt được móng vuốt thần Thanh Long, sẽ tạo ra một kiệt tác kinh diễm như thế nào”
“Đương nhiên, thứ này bây giờ đã bị tôi làm suy yếu đi khá nhiều, nhưng một khí lựa chọn trấn áp thì trừ phi móng vuốt bị cậu hàng phục, nếu không cậu cũng sẽ đồng thời bị giam vào trong trận pháp đó, vĩnh viễn không thoát ra được.”
Văn sĩ nói tới đây thì đầy hứng thú nhìn về phía TầnTrạm.
“Thế nên vãn bối à, cậu có hứng thú muốn hoàn thành thử thách này không?”
Con mắt Tần Trạm khẽ động.
Mong vuốt Thanh Long, mãnh thú chân chính đặt ngay ở đó, nếu nói không động tâm thì là giả, nhưng nếu thất bại thì bản thân sẽ không tìm đường lối ra.
“Nếu cậu lo lắng thất bại thì cũng có thể đợi năm mươi năm sau Đăng Tiên Trì mở lại rồi quay lại đây”
Nhìn ra được tâm tư của lo lắng của Tần Trạm thì văn sĩ mởi miệng nói.
“Năm mươi năm sau?”
Tần Trạm thở hắt ra, lắc lắc đầu.
Tô Uyên, Diệp Thành bọn họ không biết tình hình gì, mà bên phía Vấn Đạo Tông thì lại một mớ bòng bong, Triệu Hạo Thiên cũng chẳng phải loại người tử tế gì.
Một khi bản thân tìm được cơ hội trở về, đối mặt với thách thức chắc chắn không ít.
Chương 1282
Bây giờ một cơ duyên lớn như này đang ở ngay trước mặt mình, sao anh có thể từ bỏ được.
Mà trong khi Tần Trạm tiến vào trong không gian trận pháp thì trên Đăng Tiên Trì cũng xảy ra một biến đổi lớn.
Người đệ tử cuối cùng bay ra từ trong đầm cũng coi như kết thúc.
cuộc tu luyện của Tần Trạm, mười tám đệ tử của Hỏa Vũ Tông toàn bộ đều dừng lại lần luyện tập này, sương mù tụ lại trên đỉnh Đăng Tiên Trì lại khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
Mà tất cả các trưởng lão đệ tử đều đang thảo luận về hành động vĩ đại của Tần Trạm, lúc chuẩn bị rời đi thì đột ngột phát sinh dị biến.
Từng bóng người từ bốn phương tám hướng bên ngoài Đăng Tiên Trì xuất hiện, hơi thở của bọn họ chói lói, tu vi ít nhất phải đạt tới cấp bảy.
Mấy trăm người bay trong không trung, chặn lại toàn bộ người đi đường.
“Các người là ai? Sao lại chạy tới đây?”
Mọi người kinh ngạc, những người này nhìn quần áo lối ăn mặc cùng với dung mạo thì hiển nhiên không phải là đệ tử của Hỏa Vũ Tông, nhưng bọn họ lại xông qua được trận pháp hộ sơn, đến được Đăng Tiên Trì.
Lãnh Uyên Thư và ba vị trưởng lão cũng kinh động, dự cảm không lành.
“Các vị đừng căng thẳng, những người này là tôi đưa đến”
Một tiếng hét to vang lên, đại trưởng lão Nhiếp Vân chân đạp trên không trung, mấy bước đã bay tới trên đỉnh đầu của mọi người.
“Nhiếp trưởng lão, ông đưa người ngoài vào đây để làm gì?” Lãnh Uyên Thư đanh mặt lại.
Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng.
“Lãnh Uyên Thư, cô thân là tông chủ, tu vi thấp kém, khó mà thu phục được kẻ dưới, bao nhiêu năm qua không hề có tiến triển gì, khiến cho Tông Môn dậm chân tại chỗ, trọng dụng kẻ gian Cao Võ Giác, dẫn đến Tông Môn chướng khí mù mịt, hỗn loạn kinh khủng.
“Cô không xứng làm chức vị Tông chủ này, chỉ có tôi trên có thiên mệnh, dưới ứng lòng người, hôm nay, Nhiếp Vân tôi sẽ phải chiếm lấy địa vị này từ tay cô!”
Nhiếp Vân vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Đại trưởng lão của Hỏa Vũ Tông hôm nay đã triệt để ngả bài, yêu cầu Lãnh Uyên Thư thoái vị, bản thân sẽ lên làm Tông chủ.
“Nhiếp trưởng lão, những người kia là ai2” Một trưởng lão kinh ngạc đáp.
“Đó là các đệ tử của Cực Hỏa Tông, trợ thủ mà tôi mời đến, nếu Lãnh Uyên Thư không đồng ý thì vì lợi ích của Tông Môn, thì tôi chỉ còn cách ép cô ta thoái vị thôi” Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng.
“Nhiếp Vân, ông điên rồi, ông cũng biết rõ phản bội lại tông môn chính là tội chết” Tam trưởng lão tức giận nói.
“Haha, vị trí tông chủ này vốn dĩ là của tôi, chỉ là tông chủ cũ hồ đồ mới trao lại vị trí này cho Lãnh Uyên Thư, sớm biết ông ta ngu dốt như thế này thì lúc đầu tôi phải giết chết ông ta luôn mới phải.” Nhiếp Vân căm ghét nói.
“Cái gì? Tông chủ cũ là do ông giết?”
Từng tin tức nặng ký khiến mọi người đều run rẩy.
Sắc mặt của Lãnh Uyên Thư và ba vị trưởng lão đều rất khó coi, bọn họ bấy giờ mới biết tông chủ cũ năm đó vì sao lại đột nhiên bị tập kích, trọng thương nặng.
“Tóm lại, hôm nay Lãnh Uyên Thư phải trả lại ngôi vị tông chủ cho tôi, nếu không ai dám cản tôi thì tôi sẽ giết chết người đó.”
Thẳng thừng xé bỏ lớp mặt nạ, Nhiếp Vân cũng không hề kiêng kị gì cả.
Ông ta rút thanh kiếm dài ra, mũi kiếm nhắm thẳng vào đám đông.
Chương 1283
“Nhiếp Vân, ngôi vị tông chủ này là ba tôi trao cho tôi, tôi sẽ không đưa nó cho anh đâu”
Lãnh Uyên Thư hít một hơi thật sâu: “Ông giết tông chủ cũ, đó là sư phụ của ông đấy, ông phản bội lại tông môn, đồng thời giết hại ân sư, bây giờ lại mang người ngoài vào để cướp ngôi vị, đúng là không có nhân tính, làm xằng làm bậy, người người đều muốn chém”
“Haha, Lãnh Uyên Thư, cô quá ngây thơ rồi, thế giới này ai mạnh thì người đó tự khắc có đạo lý, tôi giết sư phụ rồi phản bội thì đã làm sao?
Chỉ cần tôi năm giữ được Hỏa Vũ Tông thì tất cả lịch sử đều sẽ thay đổi”
Nhiếp Vân không hề để ý, ông ta nhìn đám đông: “Bây giờ tôi phải diệt tên Lãnh Uyên Thư này, các người ai sẽ theo tôi?”
Ánh mắt Nhiếp Vân quét một vòng, những trưởng lão vốn dĩ ủng hộ Nhiếp Vân thì giờ đây đều né tránh, im lặng không lên tiếng.
Lần này Nhiếp Vân thật sự quá quá đáng, bọn họ cũng không thể đứng ra ủng hộ được nữa.
Mặc dù trong giới tu luyện anh ngu thì sẽ bị tôi lừa, giết cha giết anh em là chuyện rất dễ gặp, nhưng phần lớn người vẫn phải nên có giới hạn nhất định.
Nhiếp Vân nói xong, chỉ có một bộ phận nhỏ trưởng lão đệ tử là đứng về phía sau lưng ông ta.
“Không sao, sớm muộn thì các người cũng phải thay đổi lập trường thôi”
Nhiếp Vân ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì, cười khẩy một cái.
“Nhiếp Vân, đánh thì đánh, đừng lải nhải nữa, bây giờ tôi sẽ bắt ông, sau đó lôi cậu đến trước mặt sư phụ róc xương lóc thịt của ông ra”
Tam trưởng lão khẽ quát một tiếng, sau đó nhào tới phía Nhiếp Vân.
“Các vị còn đợi gì nữa, chẳng qua chỉ là một lũ đạo chích, hãy theo tôi, diệt trừ đám phản nghịch này!” Lãnh Uyên Thư hét lên với đám đông.
Mọi người cũng bắt đầu rục rịch trỗi dậy.
Nhìn tình hình hiện giờ đâu đâu cũng là Hỏa Vũ Tông chiếm thế thượng phong, Nhiếp Vân tạo phản lần này e là xong đời rồi.
“Haha, nếu cộng thêm tôi thì sao!”
Lúc này bầu trời rung chuyển, một bóng người mặc đồ đen chậm rãi xuất hiện.
Anh ta vừa hiện thân thì một luồng hỏa khí mãnh liệt ập tới, đốt cháy bốn phía không gian.
Quỷ Lửa cười lạnh, sau đó ập xuống.
Một chưởng đập mạnh vào Tam trưởng lão, Tam trưởng lão bật ngửa về phía sau.
“Cảnh thần phó phân tam phẩm”
Sắc mặt tam trưởng lão trắng nhợt, đột nhiên hét lên.
“Haha, lần này các người ai cũng đừng hòng chạy thoát” Quỷ Lửa cười lớn.
Bên dưới, người của Hỏa Vũ Tông hoàn toàn kinh hoàng.
Cảnh thần phó phân tam phẩm, hai phía đều có hai người, ra tay ở nơi này sợ là sẽ là đập tan đất đai núi đá.
Không ít người, nhất là đệ tử đều bỏ chạy tứ phía.
Bọn họ tới tông môn là để tìm cơ hội tu luyện, chứ không phải để đi tìm cái chết.
Nhưng rồi có một luồng sáng từ trong Đăng Tiên Trì tỏa ra bốn phía, gộp hết tất cả lại với nhau.
“Trước lúc tôi tiêu diệt Lãnh Uyên Thư và Cao Võ Giác thì ai cũng không được đi”
Nhiếp Vân cười ác độc, đánh về phía Lãnh Uyên Thư.
“Các đệ tử Chấp Pháp nghe lệnh, tiêu diệt phản nghịch”
Nét mặt Chấp Pháp trưởng lão nghiêm nghị, mặc dù ông và Nhiếp Vân có quan hệ rất tốt, nhưng hôm nay Nhiếp Vân đã phản bội là tông môn thì đã là vượt quá giới hạn của ông.
Chương 1284
“Tam trưởng lão, tôi đến giúp ông”
Những đệ tử trưởng lão ủng hộ Lãnh Uyên Thư và Tam trưởng lão cũng bắt đầu lao lên.
Hòa vào trong quầng sáng, những đệ tử của Cực Hỏa Tông đánh thành một đoàn.
“Tiền bối, tôi nghĩ ra rồi”
Dưới Đăng Tiên Trì, Tần Trạm không hề hay biết gì về mọi chuyện, hít thở sâu một hơi, cuối cùng nhìn về phía văn sĩ cúi chào.
Văn sĩ gật gật đầu.
“Nhưng cậu phải cẩn thận, thứ này mặc dù đã bị chém đứt móng rồng, cũng không phải là rồng thật, nhưng phần ý chí còn xót lại thì không thể coi thường đâu”
“Tôi hiểu, tiền bối có thể để tôi bày trận pháp trước không?” Tần Trạm nói.
Văn sĩ gật gật đầu, đợi Tần Trạm ở bên trong không gian, bố trí trận pháp.
Sau đó, Tần Trạm gật đầu một cái.
“Ông chuẩn bị đi nhé.”
Văn sĩ giơ một tay ra, những cục máu ở bên ngoài trận bắt đầu hòa tan.
Tính chất này giống như móng rồng ngọc bích, mãnh liệt trào ra, hệt như một kẻ tù nhân vừa mới được phóng thích, sức sống dồi dào không gì sánh được, va đập vào khắp xung quanh trận pháp, như muốn thoát ra khỏi đó.
“Đi đâu”
kích nữa, đánh bay Tần Trạm, rơi xuống bên bờ không gian.
“Tiếp tục!”
Tần Trạm lau đi vết máu nơi khóe miệng, tiếp tục lao ra.
Lần này, tay anh cầm thanh kiếm màu xanh, mũi kiếm sắc nhọn.
“Chu Thiên Thập Tam Trảm”
Tần Trạm liên tục thi triển kiếm pháp, dồn dép móng rồng từng chút một.
Lần này, hơi thở uy áp trên móng rồng đã vơi bớt đi một chút, Tần Trạm coi như đã có chút hy vọng.
“Cổ ấn Thần Vương!”
Sau khi linh khí tiêu hao quá nhiều, Tần Trạm trực tiếp dùng pháp môn ©ổ Luyện Thể Sĩ, anh lắc mình một cái, biến hóa thành trăm người khổng lồ, Thần Lực Vương Giáp xoay chuyển, một lần nữa quấn bện vào móng rồng.
Nhất thời, hơi thở trong không gian trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Cũng may bốn phía có trận pháp của văn sĩ chặn lại, nếu không trận này Tần Trạm đủ để san bằng dãy núi này.
Một bên, văn sĩ cũng không hề nhiều lời, chỉ yên lặng đứng nhìn.
Chương 1285
Nhưng khi nhìn Tần Trạm dùng hết sức mạnh đối địch thì ông có hơi chút thất vọng.
“Trong móng rồng ẩn chứa sức mạnh của thần thú, giờ đây bố trí trận pháp này, tôi tưởng rằng cậu ta sẽ phá vỡ, không ngờ lại thô bạo như vậy, cứ tiếp tục như thế sợ là sẽ thua mất”
Sức mạnh trong móng vuốt của con rồng này, như văn sĩ đã nói, là vô hạn.
Mặc cho Tần Trạm cạn kiệt linh khí và sức sống, nguyên khí của anh vẫn còn mười phần.
Sau khi bị móng rồng đánh lui, vết thương của Tần Trạm càng ngày.
càng nhiều, máu cũng dần dần thấm ướt quần áo.
Thậm chí trong lần đánh lại, cánh tay trái của Tần Trạm xương cốt đã vỡ vụn, không cách nào nhấc lên được.
Nhưng ánh mắt Tần Trạm càng sáng hơn, không ngừng chủ động tấn công, càng đánh lại càng thảm.
Nếu móng vuốt của con thú này dễ thuần hóa như vậy thì thật không xứng với tên gọi của nó rồi.
“Tiểu bối, bây giờ cậu dừng tay, tôi để lại mẫu của trận pháp này, về sau phá giải ra cậu còn có thể ra ngoài, nhốt cậu nhiều nhất là một ngàn năm” Văn sĩ lúc này đột nhiên mở miệng, ý nghĩ sâu xa nói.
“Đa tạ tiền bối, nhưng một ngàn năm quá dài”
Tần Trạm cười lớn một tiếng, anh hiểu được văn sĩ có cảm giác.
muốn chết.
Nhưng anh lại bất chấp lao ra ngoài.
Nhưng lần này, khi móng rồng đánh vào ngực anh và chuẩn bị hất tung Tần Trạm lên không trung, Tần Trạm dễ dàng tóm lấy nó.
“Rốt cục cũng bắt được mày” Gánh nặng trong lòng Tần Trạm lập tức được buông lỏng.
Móng vuốt của Thanh Long bị giữ chặt, không cam lòng giẳng co.
Tần Trạm chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức kịch liệt, móng rồng trong tay giãy giụa, không ngừng làm vỡ vụn xương cốt của mình.
Nhưng anh dù khóe miệng ho ra máu, có chết cũng không buông tay.
“Tần Trạm, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, móng rồng sẽ xuyên thủng lồng ngực cậu” Phù Ma lo lắng.
“Không sao, nó không có cơ hội này” Ánh mắt Tần Trạm sắc bén.
“Hồn Thanh Long, mày không phải muốn ăn vật này sao, ta đã làm suy yếu linh hồn còn sót lại của nó, tùy mày”
Trong lúc ngâm nga, Tần Trạm đột nhiên thả hồn rồng vào trong Thức Hải.
Chỉ nghe tiếng rồng gầm đột ngột, lan ra khắp bốn phương khu vực này.
Ngay giữa mi tâm của Tần Trạm, bóng dáng một con rồng xanh bay ra nhanh chóng lao về phía móng vuốt của con rồng, trong mắt hiện lên tia lửa rực rỡ.
“Hồn phách Chân Long”
Văn sĩ lần đầu tiên sắc mặt hơi thay đổi, ông ta kinh ngạc nhìn về phía hồn của Thanh Long sau đó tỉ mỉ quan sát Tần Trạm.
“Không ngờ rằng tên tiểu bối này còn biết trong Thức Hải có loài vật như vậy, tôi lần này nhìn nhầm rồi”
Nghe được tiếng gầm của rồng, linh hồn tàn dư trong móng vuốt rồng cũng run lên.
Trong nháy mắt nó cảm nhận được linh hồn rồng uy hiếp, liều mạng tránh xa Tần Tram, chay trốn trở về, muốn quay lai đoàn trong huyết mạch.
Nơi đó mới là địa bàn của mình, chỉ cần nó dung hợp với huyết mạch, bản thân sẽ không bị linh hồn rồng này nuốt chửng.
“Mày chạy rồi sao ?”
Tần Trạm quát khẽ, anh đã tính trước đến bước này, không có thể để móng vuốt Thanh Long chạy thoát.
Chương 1286
Anh búng ngón tay, ngay lập tức phát ra hai luồng linh khí.
Vù!
Trận pháp mà Tần Trạm đã bày ra trước đó nay đã được mở.
Một trận pháp trong đó hàng ngàn sợi linh lực bay ra giống như mạng nhện, thoáng đã đem móng rồng vây lại.
Ở chính giữa trận pháp cắm một thanh trường kiếm sắc bén, mười phần uy áp.
Trong lúc mở ra trận pháp, một luồng sức mạnh của hoàng đế yêu tộc đánh tới, khiến cho linh hồn còn sót lại của móng rồng bị xáo trộn, có chút thất thần ngắn ngủi.
Nhân cơ hội này, hồn Thanh Long gầm rú một tiếng, chớp mắt chui vào bên trong móng vuốt rồng.
Đột nhiên móng vuốt rồng run lên dữ dội, hai luồng khí từ trên cao bay lên, hiển nhiên là hồn phách thật của Thanh Long và linh hồn còn sót lại kia đang vật lộn.
Thấy vậy, Tần Trạm thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây anh đã làm linh hồn còn sót lại này suy yếu hết mức có.
thể, còn hồn phách của Thanh Long trước đó đã hấp thụ xương quái thú bí ẩn, ngoài ra anh còn bổ sung hàng ngàn nội đan yêu thú để nó hấp thụ, không có lý do gì mà không phải một cái vuốt rồng bị chém đứt xong, mới sinh ra tàn hồn đối thủ còn sót lại.
Nuốt xuống lượng lớn đan dược, Tần Trạm mặc kệ trận pháp mà khoanh chân nhắm mắt lại, yên lặng khôi phục lại thân thể hao tổn.
Văn sĩ lướt qua một bên, nhìn thấy cảnh này khóe miệng dần hiện lên ý cười.
“Thật thú vị, tôi đã lâu không gặp loại hậu bối này, hơn nữa lại còn là huyết mạch của người kia”
Văn sĩ liếc nhìn móng vuốt rồng đã dần dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tần Trạm.
Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía trên một chút, ánh mắt xuyên qua vô số khoảng không, quét ngang đám người Hỏa Vũ Tông đang hỗn chiến.
Sau đó ông ta phất phất tay áo.
Một lượng lớn linh dịch màu đen, giống như vạn sợi tơ mảnh từ khắp không gian bay ra, chui vào trong cơ thể Tần Trạm, tăng tốc hồi phục thân thể anh ấy.
“Để tôi giúp cậu mau chóng phục hồi, xem cậu có thể cứu được đại kiếp của Hỏa Vũ Tông không”
Văn sĩ vừa nói xong, thân thể của ông ta từ từ trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn tiêu tan.
Vào lúc này cách nước Đại Vũ rất xa, có một cung điện khổng lồ.
Cung điện này khí thế hào hùng, kiến trúc tinh xảo, non bộ gác mái, Diêu Trì thủy tạ không có gì là không có.
Làm người ta kinh ngạc nhất là tòa cung điện này trải dài trăm dặm, cách khỏi mặt đất, lơ lửng giữa đám mây và sương mù trong không trung.
Nếu có ai nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ nơi đây là chốn bồng lai tiên cảnh.
Lúc này, có một căn phòng bài trí trang nhã trong cung điện.
Trang trí cổ kính, gọn gàng đơn giản, bốn phía đốt huân hương thanh nhã.
Có âm thanh nhẹ nhàng của cầm sắt không ngừng từ phương xa truyền đến, sương trắng phiêu đãng trong không trung.
Một người đàn ông mặc áo xanh lục, áo mão uy nghiêm, đang tu luyện từ từ mở mắt ra.
“Thật thú vị, năm đó ta nhất thời hứng thú để lại một kho báu, nay đã bị hậu thế phát hiện rồi”
Trong ánh mắt người đó phảng phất như có ánh sao trời, dường như trong nháy mắt có thể đem vạn vật vào trong đó.
“Hơn nữa còn mang thân phận kia, thật làm ta ngạc nhiên.”
Chương 1287
Người đàn ông tự lẩm bẩm một mình, nâng ngón tay như bạch ngọc lên, bấm đốt ngón tay mấy lần.
Sau đó ông ta phất phất tay đánh ra một luồng linh khí.
Một lát sau, một thiếu nữ duyên dáng xuất hiện ngoài cửa.
“Sư tôn, ngài gọi con.”
Người thiếu nữ này dung mạo xinh đẹp, tóc dài phất phới, một thân váy đỏ, khí chất thần tiên.
Nếu như Tần Trạm ở đây nhất định sẽ kinh ngạc nói không nên lời, bởi vì người thiếu nữ này chính là Ngu Như Mỹ.
“Còn mấy ngày nữa là ngày giỗ của Đông Hoàng, năm đó lúc tôi phiêu bạt giang hồ có duyên với Đông Hoàng. Vậy nên mỗi năm vào ngày giỗ tôi đều phái người đi thị sát hành lễ” Văn sĩ nói.
“Lần này con đi đi”
“Vâng”
Ngu Như Mỹ có chút kinh ngạc, những chuyện này trước kia đều do nhị sư tỷ phụ trách.
“Lần này đi không cần vội trở về, có thể đi một vòng trong thành cổ, có lẽ sẽ gặp được cơ duyên nào đó” Văn sĩ chép miệng, nói sâu xa.
Ngu Như Mỹ gật đầu và lui ra, lúc đi ra hành lang chân mày của cô hơi cau lại.
Lời nói của sư tôn làm cô có chút suy nghĩ.
Nếu không phải là vô tình thì cô cũng không bao giờ đến thế giới này, không có quan hệ gì với nơi này, vậy thì có cơ duyện gì được chứ.
“Người đó đã biến mất”
Tần Trạm mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm mà văn sĩ kia kia đã biến mất không thấy nữa.
Anh cũng không quan tâm, đối phương chỉ là hình chiếu, không phải thân thể thật.
“Móng vuốt Thanh Long trong tay rồi”
Ánh mắt Tần Trạm lập tức rơi vào không trung, xet qua một tia hưng phấn.
Ngay khi anh vừa giơ tay lên, hồn Thanh Long lập tức sung sướng gầm lên, quấn lấy móng rồng và bay vào Thức Hải của Tần Trạm.
Tuy nhiên lúc này móng rồng của hồn rồng ảo tưởng ban đầu đã hoàn toàn ngưng tụ và có thực thể.
“Cứ như vậy, hồn Thanh Long cũng coi như có sức chiến đấu nhất định”
Tần Trạm hài lòng gật đầu.
Trước đây hồn phách của Thanh Long trú ngụ trong một mảnh vảy rồng, nên uy lực khi thi triển đủ để làm Tuân Trì ở cảnh giới Cảnh Xuất Khiếu đại viên mãn bị trọng thương.
Hiện tại hồn phách thật sự của Thanh Long đã chuyển từ vẩy rồng sang móng rồng, không biết sức chiến đấu sẽ tăng thêm bao nhiêu.
Tần Trạm lướt qua ánh mắt mong đợi.
“Đã đến lúc trở về”
Đã thu phục được móng vuốt Thanh Long, không gian này cũng không còn hạn chế Tần Trạm được nữa, anh thở sâu, thân thể đột nhiên bay lên trên.
“Văn Đại Sơn, các người sao vậy ?”
Vừa mới bay ra khỏi vùng linh dịch màu xanh lam, Tần Trạm nhìn thấy Văn Đại Sơn cùng một vài đệ tử đang bơi xuống dưới, vẻ mặt rất hốt hoảng.
“Tần Trạm cậu đã ra ngoài rồi, hơi thở bên ngoài này của cậu có chuyện gì sao?”
Nhìn thấy Tần Trạm, Văn Đại Sơn sửng sốt một chút.
Lúc này bên ngoài cơ thể của Tần Trạm, lực ép của thần thú không ngừng tràn vào, đi theo Tần Trạm giống như bóng ma của một con rồng khổng lồ.
Nhìn vô cùng uy vũ và bá đạo, cả đoàn người trừng to đôi mắt.