Chân ông ta giãm lên cái miệng đầy răng nanh màu đen của con thú dữ kia, con thú dữ há cái miệng to như chậu máu hướng về phái Tân Trạm muốn nuốt chửng anh.
“Không thể để nó nuốt chửng”
Tân Trạm nhắm mắt lại bỗng nhiên lui lại.
“Hồ đồ” Tố Thế Ma Tôn cười giễu, hai tay tạo thành kết ấn.
“Ông cho răng tôi phóng thích cơn mưa to màu đen này chỉ để chơi đùa thôi sao”
Vô số hắc khí từ trong lòng bàn tay của Ma Tôn bay ra, Tân Trạm bỗng nhiên quay đầu rồi đột nhiên để ý thấy những cây đỉnh dài bị mình đánh tan tác bay khắp mọi nơi, lúc này lại ngưng kết thành một tấm lưới lớn tràn đầy gai nhọn.
Phía trước có thú dữ, đằng sau là tấm lưới vây quanh.
Tân Trạm đột nhiên khẽ động rồi phóng về phía con thú hung dữ kia.
“To gan đấy, Như Ý tôi tưởng rằng ông là một tên biết dùng huyễn thuật để lừa gạt mà thôi, không ngờ ông còn dám đối đầu trực diện với tôi. Hẳn là ông suy nghĩ muốn dung hợp với Nguyên Thần của Tân Trạm”
Tố Thế Ma Tôn thấy thế chậc chậc mấy tiếng nó hẳn là nghĩ muốn vòng qua con thú hung dữ này để tấn công thẳng về phía tôi. Đáng tiếc con thú hung dữ này của tôi chắc chắn sẽ chiếm đoạt ông đến nỗi xương cốt đứt gãy”
VùiI Đúng lúc này bên trong cái miệng đang há ra của con thú hung dữ đột nhiên nhô ra một đầu lưỡi nhanh chóng bao quanh Tân Trạm với tốc độ nhanh như chớp, sau đó bỗng nhiên cuộn đầu lưỡi lại.
Bóng dáng của Tân Trạm đột nhiên bị con thú to lớn nuốt vào trong miệng, cái miệng với hàm răng sắc bén bỗng nhiên khép lại.
“Tân Trạm”
Ở phía xa, vẻ mặt của đám người Liễu Mộng tràn đầy căng thẳng.
Sài Chính Đạo lại nở nụ cười.
Cót két.
Con thú to lớn không ngừng nhai, hai hàm răng khép lại như muốn nhai Tân Trạm thành thịt nát.
Nhưng mà cho dù con thú to lớn có tức giận muốn bóp nát thứ này như thế nào thì nó hoàn toàn không thể nào cắn nát được.
Bịch một tiếng, con thú to lớn phát ra tiếng kêu rên, từng cái răng bị vỡ nát.
Sau đó một bóng người xuyên qua hàm trên của con quái vật to lớn bằng một cú đấm rồi phóng về phía Tố Thế Ma Tôn.
“Lá bùa, không ngờ ông vẫn còn có lá bùa Huyền Vũ thượng cổ”
Nhìn thấy mấy lá bùa lơ lửng ở bên ngoài cơ thể Tân Trạm thì Tố Thế Ma Tôn nhíu lông mày.
“Nhưng mà ông bị con thú to lớn của tôi nuốt nên những lá bùa này cũng trở nên vô dụng, mà ông đã có một lựa chọn sai lầm nhất là không nhân cơ hội để lui lại mà còn dám tấn công tôi Tố Thế Ma Tôn lắc đầu châm biếm, ông ta giơ tay lên con thú to lớn lại lân nữa hóa thành sương mù màu đen, sau đó ông ta bỗng nhiên lao xuống phóng về phía Tân Trạm.
“Như Ý ông đã ngủ say nhiều năm như vậy nên già quá lẩm cẩm rồi sao, vậy mà cũng dám đánh với tôi ở khoảng cách gần”
Đôi mắt của Tân Trạm dâng lên vẻ kiên định, không vì đó mà thay đổi.
Thực ra Như Ý Tiên Tôn và Tân Trạm cũng không được xem là phù hợp, Như Ý Tiên Tôn am hiểu sử dụng huyễn thuật mà Tân Trạm lại càng có khuynh hướng cận chiến.
Chẳng qua bản nguyên Ngũ Hành của Như Ý Tiên Tôn đã bị Tố Thế hấp thu, điều này làm cho uy lực ảo cảnh của ông ấy giảm đi rất nhiều, Tố Thế cũng có khả năng chắc chắn đã nhìn xuyên thấu.
Mà khi phát huy huyễn thuật một khi để cho đối thủ phát hiện ra sơ hở thì có nghĩa là sẽ thua.