Sau đó, ánh sáng màu vàng óng ánh từng chút một nở rộ từ trong bóng tối. Một hư ảnh khổng lồ từ từ bay lên từ trong hố sâu.
“Bản Nguyên Cụ Tượng? Điều này làm sao có thể xảy ra được?”
Đôi con người của Hách Tác Kì co rút lại, không thể tin nổi.
Cứ xem như là tu vi của Tân Trạm rất cao, nhưng mà không đến hợp thể cảnh thì không thể nào có được Bản Nguyên Cụ Tượng, đây quy tắc của đất trời. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với hư ảnh ở sâu trong lòng đất này đây?
Hư ảnh không ngừng bay lên, khán giả ngay lập tức sôi trào cả lên. Đây là một người đàn ông có vóc dáng khôi ngô, mặc áo giáp vàng, khuôn mặt người đó rất kiên nghị, thân hình hoàn mỹ như một vị Chiến Thần.
“Tân Vương thể tầng thứ hai viên mãn!”
Rất nhiều người của Tân gia đều không thể tin được.
Trước đó, lúc Tân Lôi sử dụng tầng thứ hai viên mãn của Tân Vương thể thì hư ảnh này cũng xuất hiện, bọn họ cũng chẳng còn lạ lãm gì nữa.
Nhưng mà Tân Trạm mới tu vi gì? Và anh đã lớn lên như thế nào cơ chứ?
Tân Lôi vốn được sinh ra ở nhà họ Tần, đã được bồi dưỡng từ thuở tấm bé, tài nguyên thì càng khỏi phải bàn, con đường tu luyện bằng phẳng không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nhưng Tân Trạm chỉ vừa mới nhận tổ quy tông, trước đây vẫn luôn trôi dạt ở bên ngoài, mọi thứ đều do chính bản thân mình tự kiếm lấy. Dưới tình huống trưởng thành như vậy mà Tân Trạm cũng có được cấp bậc viên mãn của Tân Vương thể?
“Không đúng, sao tôi lại cảm thấy Tân Vương thể này càng cô đọng hơn so với cái mà Tân Lôi thi triển ra nhỉ?”
“Tôi cũng có cảm giác như vậy, Tân Vương thể của Tân Trạm mạnh hơn, nhưng mà nhìn từ khí tức thì không phải là dáng vẻ của tầng thứ ba đâu!”
“Ánh mắt kia có gì đó sai sail”
Tân Bách Chiến lập tức nhìn ra manh mối, trong lòng ông †a run lên một cái. Tâng thứ hai viên mãn của Tân Vương thể sẽ giống như cái Tân Lôi thi triển trước đó, hẳn là sẽ nhắm chặt hai mắt. Nhưng mà Hư ảnh Tân Vương này của Tân Trạm càng chân thật hơn thì cũng thôi đi, thế mà đôi mắt kia lại còn mở ra nữa chứ.
“Lão tổ Tân Vương đang mở mắt, thằng nhóc Tân Trạm này, chẳng lẽ…” Trong lòng Tân Bách Chiến loạn cào cào hết cả lên, không thể tin nổi.
“Đây là cái sức mạnh gì vậy?”
Giữa không trung, sắc mặt Hách Tác Kì đỏ bừng lên, Tân Trạm nắm chặt cổ tay của vị Tổ tiên thứ ba, khiến anh ta làm thế nào cũng không thể thoát ra được. Anh ta bàng hoàng phát hiện ra rằng Tân Trạm chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân cũng có thể chiến thắng thành viên của Tiên Man Tộc, một người Man có sở trường về sức mạnh như mình.
Bên trong cái hố to lớn kia, Tân Trạm từ từ bay lên, đôi mắt của anh lộ ra vẻ mệt mỏi, chỉ một ngón tay ra.
“Kết thúc rồi!”
Hư ảnh Tân Vương một tay nắm chặt cổ tay của vị Tổ tiên thứ ba của Tiên Man Tộc, tay kia thì mạnh mẽ vung ra. Gương mặt của vị Tổ tiên thứ ba kia bị đánh trúng, đồng thời cũng dội ngược vào cơ thể Hách Tác Kì. Anh ta ‘phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi xuống từ trên không trung.
Tân Trạm cắn răng, lại giơ tay ra lần nữa, Hư ảnh Tân Vương kia đột nhiên lại nhìn về phía Hách Tác Kì.
“Tiên Man Tộc nhận thua!”
Mấy vị trưởng lão của Tiên Man Tộc bị dọa cho hết hồn, vội vàng ném tín vật nhận thua ra. Nếu nắm đấm này hạ xuống, e là dù Hách Tác Kì không chết thì cũng sẽ bị trọng thương, phải tu dưỡng lại mất mấy chục năm.