Tân Trạm liên tục giết Phệ Thiên Trùng của mình, là muốn bày trò gì?
Hành vi của Tân Trạm khiến Mộ Dung Di càng thêm bất an.
Ông ta có chút không thể nhìn thấu người thanh niên này đang làm gì trong trận pháp che chắn từ trong ra ngoài, Tân Trạm rốt cuộc đang làm trò gì.
Mộ Dung Di bị bản thân làm cho rối loạn tinh thần, đến cả chuyên tâm tu luyện cũng không làm được.
Về phía Tân Trạm, sau khi bóp chết ba trăm Phệ Thiên Trùng, cuối cùng Vô Tự Thiên Thư cũng chậm rãi mở ra.
Ánh sáng trắng bạc quen thuộc nổi lên, và dòng xoáy trào ra từ những trang sách không chữ, cuốn lấy xác chết của một số lượng lớn Phệ Thiên Trùng, rơi vào trong bảo vật bí ẩn này.
“Không biết Vô Tự Thiên Thư hấp thu độc trùng này mất mấy ngày, về sau có thể lấy được cái gì”
Tân Trạm thầm mong đợi, đây là lần đầu tiên anh dùng Vô Tự Thiên Thư để hấp thu linh vật có sinh mệnh, anh tự hỏi không biết sau khi trang sách hoàn thiện thì có xuất hiện phương pháp nuôi dưỡng Phệ Thiên Trùng như anh mong đợi hay không.
Vô Tự Thiên Thư phải đợi cho đến khi ánh trăng xuất hiện vào ban đêm mới bắt đầu hấp thụ.
Trong khoảng thời gian này, Tân Trạm cũng không nhàn rỗi.
Sau khi tám con Phệ Thiên Trùng trước đó trưởng thành, chúng đã đẻ rất nhiều trứng, và sau nửa ngày, ấu trùng đã nở.
Không thể không nói sức sinh sôi nảy nở của loài độc trùng cổ đại này rất mạnh.
Thật tiếc vì nó quá đắt, một con phải cần hai đến ba đồng Tử kim linh tệ, hơn nữa phải hình thành một đàn hơn nghìn con mới có lực chiến đấu.
Những tu sĩ bình thường thực sự không thể nuôi nổi độc trùng xa hoa như vậy.
Cũng may Tân Trạm không vội nuôi Phệ Thiên Trùng, thứ này cừ từ từ nuôi dưỡng là được.
Sau vài ngày, khi mọi người đi qua triều Bạch Hoàng, ban ngày Tân Trạm hỏi Mộ Dung Di về chuyện độc đan, ban đêm sẽ bay đến đỉnh thuyền bay, đặt xuống trận pháp của tộc Nguyệt Hoa, hấp thu đủ ánh trăng cho Vô Tự Thiên Thư.
Mộ Dung Di mấy ngày nay rất đau đầu.
Mặc dù Tân Trạm đã không còn giết chết Phệ Thiên Trùng của mình nữa, nhưng mỗi ngày ông ta đều hỏi mình về các loại độc vụ độc đan.
Không biết ở đâu mà tên này lại biết nhiều thứ độc tu như vậy, hơn nữa năng lực lĩnh hội cực cao.
Thường mình chỉ cần nói một vài điểm quan trọng, Tân Trạm đã có thể đem thứ đó luyện chế ra.
Hơn nữa hiệu quả không tồi chút nào, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn yêu cầu.
“Cũng không biết mất bao lâu mà đã luyện chế ra được một loại độc tu đỉnh cao như vậy”
Mộ Dung Di nghĩ thâm, trong lòng không tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Tên nhóc này vốn đã có tài nghệ cao cường, nếu còn luyện chế độc tu nữa thì kẻ nào trở thành đối thủ của anh ta e là sẽ gặp xui xẻo.
Nhưng điều làm ông ta đau đầu nhất chính là kiến thức mấy nghìn năm nay của ông ta tưởng là đã đủ để đối phó với một dược sư thiếu hiểu biết về độc dược rồi, nhưng Tân Trạm nói rằng anh ta có thể luyện chế ra như thể đã được luyện chế trước hàng trăm lần vậy.
Năm ngày tiếp theo, dường như những kiến thức trong đầu Mộ Dung Di đã bị vét sạch.
Có điều may mắn thay, đường đi cũng đã quá nửa rồi, ông ta sắp được tự do rồi.
Tân Trạm với thân phận là Dược tôn, phẩm hạnh của một luyện đan sư dù sao vẫn có thể tin tưởng được, bởi xét cho cùng khi dược sư cần luyện đan thì tâm trạng phải bình tĩnh, không được bị tà ma ảnh hưởng.
Vì vậy nếu nói trên đại lục loại người nào có danh tiếng tốt nhất thì chính là dược sư.
Đây cũng chính là nguyên nhân Mộ Dung Di không giở trò mà bằng lòng thực hiện lời hứa, bởi vì chỉ cần không bị Tân Trạm nắm thóp, và đối phương đã có suy nghĩ tà ma thì nhất định sẽ phải thả anh ta đi.