Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 505







Chương 505



Nhưng anh ta cũng không dễ tức giận như vậy, chỉ có thể cười lơ đi tới.



Tần Trạm đi tới, trực tiếp ngồi ở vị trí thư ký Trịnh.



Thư ký Trịnh bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bên cạnh lại tìm một cái ghế, ngồi ở một bên.



“Anh Tần Trạm, chúng ta.



“Tìm tôi đến có
truyện gì sao?” Tần Trạm cắt đứt lời của Thư ký Trịnh, ấn tượng của anh đối với Hiệp hội Võ đạo thủ đô rất kém, căn bản không muốn để ý tới bất kỳ người nào trong đây cả.



Phàm là trong Hiệp hội Võ đạo thủ đô này có một người lương thiện, cũng sẽ không tồn tại lâu được ở nơi này.



“Anh Tần Trạm, lần này chúng tôi muốn cùng ngài hóa giải mâu thuẫn.” Thư kỷ Trịnh cười nói: “Lúc trước giữa chúng ta có một chút chuyện ầm ĩ không vui, nhưng đó đều là hiểu lầm, tôi muốn mượn cơ hội hôm nay giải quyết hiềm khích trước kia.”



“Hiểu lầm nhỏ?” Tần Trạm nhíu mày: “Anh nói ngược lại rất nhẹ nhàng đó. Hiệp hội Võ đạo thủ đô nhiều lần muốn dồn tôi vào chỗ chết, đây cũng là hiểu lầm sao? Nếu như ta không bước vào Đại võ tông, các người sẽ hạ thấp xuống ba bốn phần sao?”



Đối với lời của Tần Trạm, thư ký Trịnh không thể phản bác.



Vì vậy, anh ta mỉm cười và nói: “Anh Tần Trạm, anh cũng biết rằng Hiệp hội Võ đạo thủ đô của chúng tôi chỉ là một cỗ máy bạo lực, rất nhiều điều không nằm trong khả năng kiểm soát của riêng mình.”



“Anh đừng có mẹ nó nói láo như vậy.” Tần Trạm không kiên nhẫn phất tay nói. “Còn cỗ máy bạo lực gì, như thế nào, thật sự coi mình là chúa rồi sao? Tôi nghĩ nếu thật sự tra được, Hiệp hội Võ đạo thủ đô các anh muốn bị bắt toàn bộ đi tù phải không?”



Thư ký Trịnh nhíu mày, mấy năm nay, Hiệp hội Võ đạo thủ đô vẫn lấy danh chính nghĩa, đương nhiên, thân phận này cũng không có được tư liệu chính nghĩa gì.



Nhưng nhiều năm như vậy, mọi người đã sớm mặc định như vậy, cho nên đại đa số người trong võ đạo đều lấy Hiệp hội Võ đạo thủ đô làm chủ.



“Anh Tần Trạm, tôi nghĩ quậy lên đối với tất cả mọi người đều sẽ không có chỗ tốt gì, nếu như anh nguyện ý hòa giải hiềm khích trước kia, Hiệp hội Võ đạo thủ đô chúng tôi sẽ bồi thường cho anh. Trịnh thư ký tự cắt ngan, tư thái tỏ ra cực thành khẩn.



“Phải không?” Tần Trạm nhíu mày, ảnh mắt của anh đảo qua bốn phía, thản nhiên nói: “Phòng họp này đặt sáu kiện võ tông khí, đây chính là thái độ đàm phán của các anh sao?”



Thư ký Trịnh vội vàng nói: “Tôi sẽ lấy nó ra!”



“Không cần.” Tần Trạm vung tay lên: “Hay là tôi giúp các anh lấy ra nhé.”



Nói xong, bàn tay Tần Trạm đột nhiên nâng lên, từ trong lòng bàn tay anh ta phát ra sáu đạo kim quang!



Kim quang này tách biệt bắn về phía sáu vị trí khác nhau, trong nháy mắt, sáu kiện võ tông chi khí này phát ra tiếng nổ vang vọng!



“Răng rắc!”



Sau đó, sáu kiện vũ khí đại võ tông đều bị hủy hoại, rơi xuống đất.



Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Thư ký Trịnh trở nên cực kỳ khó coi. Đại võ tông chi khí chính là bảo vật vô giá, cứ như vậy bị hủy, nói không đau lòng đó là giả.



Ngoài ra, thư ký Trịnh đối với thực lực của Tần Trạm càng lúc càng khiếp sợ.



Giơ tay lên liền có thể chấn hủy sáu kiện đại võ tông chi khí, thân thể vàng kim danh bất hư truyền



“Thế nào, đau lòng sao?” Tần Trạm liếc về phía Thư ký Trịnh, thản nhiên nói.



Thư ký Trịnh vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, chỉ cần có thể cùng Anh Trần Trạm hóa giải mâu thuẫn, đây căn bản không tính là cái gì.”



“Được rồi.” Tần Trạm cười lạnh đứng dậy: “Muốn hòa giải mà nói, để Thương Trụ ra nói chuyện với tôi.”



“Cái này” Trịnh thư ký nhíu mày: “Quản lý Thương Trụ đi ra ngoài làm việc, không có ở đây.”



“Không có ở đây?” Sắc mặt Tần Trạm nhất thời trở nên cực kỳ âm hàn, một cỗ sát khí bùng nổ.



Thư ký Trịnh cảm thấy áp lực trên vai tăng gấp bội, giống như bị đè bởi hai ngọn núi lớn. Hai chân không tự nhiên cảm thấy run rẩy.



“Tần Anh Tần Trạm, điều tôi nói đều là thật” Trịnh thư ký lau mồ hôi trên trán, có vài phần hoảng sợ nói.



Tần Trạm cười lạnh nói: “Không phải sao, vậy chờ anh ta trở về rồi nói chuyện.



Sau khi nói xong những lời này, Tần Trạm quay đầu muốn đi.



“Anh Tần Trạm xin dừng bước!” Lúc này, thư ký Trịnh bỗng nhiên hô to một tiếng.



“Như thế nào, còn có việc gì nữa?” Tần Trạm lạnh lùng hỏi.



Thư ký Trịnh suy nghĩ và nói: “Nếu anh có bất cứ điều gì muốn bồi thường, có thể nói với tôi tôi có thể cố gắng để đáp ứng cho anh.



“Ồ ?” Nghe được những lời này, Tần Trạm quay đầu lại cất bước trở về.



Anh ngồi trên sô pha, sờ cằm nói: “Nghe nói bảo vật của Hiệp hội Võ đạo thủ đô có vô số, có được vật liệu rèn địa giai, dược thảo, đúng không?”



Thư ký Trịnh nhíu nhíu mày, gật đầu nói: “Đích xác có, tôi có thể thay ngài nộp đơn.”



“Không cần nữa, tôi sẽ đợi ở chỗ này.” Tần Trạm nói: “Đi đem vật liệu rèn địa giai cùng dược thảo mang tới cho tôi, tôi chỉ cho anh thời gian nửa giờ.”



“Anh Tần Trạm, tôi.”



“Không có gì để thương lượng. Thư ký Trịnh còn muốn nói gì đó, lại bị Tần Trạm lạnh lùng cắt đứt.



Thư ký Trịnh cắn răng, gật đầu nói: “Được rồi, để thể hiện sự chân thành của chúng tôi, tôi sẽ đáp ứng cho anh xin ngài đợi một chút.



Nói xong, thư ký Trịnh quay đầu đi ra ngoài.



Tần Trạm cũng không sốt ruột, anh ta ngồi ở chỗ này hai mắt khẽ nhắm lại, thoải mái tự đắc.



Mà những người khác trong phòng họp lại như ngồi trên đống lửa, bầu không khí cũng không dám thở mạnh.



Như thể ngồi trước mặt họ không phải là một chàng trai trẻ, mà là một con quỷ.



Hơn hai mươi phút sau, thư ký Trịnh trở lại.



Phía sau anh ta còn có hai người khác, trong tay hai người này cầm một cái rương màu đen khổng lồ.



“Anh Tần Trạm, đồ anh muốn đều ở bên trong” Thư ký Trịnh chỉ vào cái rương đen kia nói.



Tần Trạm liếc mắt một cái, cười lạnh nói: “Ngay cả cái rương này cũng là mấy trăm năm trước để lại, Hiệp hội Võ đạo thủ đô các anh thật đúng là giàu có.”



Thư ký Trịnh cũng là một người lão luyện, anh ta vội vàng nói: “Những gì đưa cho anh, tôi tất nhiên không dám lừa dối, anh có muốn mở ra xem xem không?”



“Không cần.” Tần Trạm thi triển Thiên Minh Nhãn, quét qua cái rương kia.



Bên trong rương, đích xác đặt vật liệu địa giai.



Tần Trạm thần sắt khẽ động, trực tiếp đem cái rương này thu vào trong không gian thần khí.



“Anh có hài lòng không?” Thư ký Trịnh nói.



Tần Trạm suy nghĩ một chút, nói: “Cứ như vậy chẳng phải quá có lợi cho các người sao? Nghe nói Hiệp hội Võ đạo thủ đô nằm trong tay toàn bộ di tích cổ tông môn của Việt Nam, thậm chí cả thế giới, có phải là thật hay không?”



Nghe được lời này, sắc mặt Thư ký Trịnh nhất thời trở nên đặc biệt khó coi,



Anh ta vội vàng nói, “Anh Tần Trạm thứ này ta không thể đáp ứng với ngài được, việc này liên quan đến địa vị của Hiệp hội Võ đạo thủ đô chúng tôi và ”



“Anh đừng nói dối tôi.” Tần Trạm không kiên nhẫn cắt đứt thư ký Trịnh: “Lấy ra cho tôi một bản đồ, nếu không miễn nói chuyện.



“Anh Tần Trạm, cái này tôi thật sự không có cách nào đáp ứng ngài được.” Trịnh thư ký sắc mặt khó coi đến cực điểm.



Tần Trạm cười lạnh nói: “Không có biện pháp thỏa mãn phải không? Vậy thì chờ tôi đích thân đến lấy nó vậy.



Nói xong, Tần Trạm đứng dậy muốn đi.



“Chờ đã!” Thư ký Trịnh cắn răng, anh ta hít một hơi thật sâu, nói: “Được rồi, tôi đáp ứng với anh là được.



“Cái này còn tạm chấp nhận được.” Tần Trạm hài lòng gật đầu: “Đi lấy đi, tôi ở chỗ này chờ anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK