Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2000


“Tiêu Vũ Nhượng, anh tới đây làm gì?”


Tân Sương Nhan lạnh mặt, cùng Tân Trạm đánh bay đám nguyên thú kia, cô ta đối với tên Tiêu Vũ Nhượng này rất không khách khí.


“Sương Nhan, cô mau dùng lệnh bài truyền tống trở về đi, nói cho Tứ Tổ, lệnh bài này của tôi có vấn đề, hỏng mất rồi, bảo ông ta nhanh chóng tới cứu tôi” Tiêu Vũ Nhượng kêu lên.


“Nếu cái lệnh bài này của tôi dùng được, tôi đã sớm trở về rồi, chẳng lẽ rảnh rỗi chạy trối chết đến bây giờ?”


“Chẳng lẽ là do bọn Tứ Tổ làm?”


Tân Sương Nhan hỏi vặn lại, làm cho Tiêu Vũ Nhượng nhất thời hoang mang.


“Vớ vẩn, Huyết Ngọc Không Gian này, bên ngoài không có cách nào tra xét, tôi hiện tại hoài nghi, cái này và huyết vụ anh giở trò trên người tôi có quan hệ” Tân Sương Nhan hừ lạnh.


“Huyết Ngọc Không Gian này không thể tra xét?”


Nội tâm Tiêu Vũ Nhượng hỗn loạn vô cùng.


Thật ra anh ta cũng chỉ là đoán thôi, tự mình tiến vào không gian này, người Tân gia khẳng định sẽ thăm dò anh ta.


Cho nên mới dùng huyết vụ phong tỏa truyền âm, cắt đứt thần thức trong ngoài.


Nếu anh ta nghĩ nhiều, nguy hiểm bọn họ gặp phải kia, thật đúng là không có ai nhìn thấy được.


Rầm rầm rầm!


Đám nguyên thú không ngừng công kích.


Tiêu Vũ Nhượng và Tân Sương Nhan không ngừng ngăn chặn, dần dần hai người cũng có chút bị thương, khóe miệng Tân Sương Nhan chảy máu, cánh tay của Tân Vũ Nhượng cũng bị thương.


“Chẳng lẽ Tân Sương Nhan này thật sự không phải giả bộ, những cái này đều là trùng hợp”


Tiêu Vũ Nhượng thấy thế, trong lòng suy tư.


Tính cách anh ta đa nghi, thật ra cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tân Sương Nhan.


Nhưng công kích của đám nguyên thú kia, thật sự là không hề khác biệt, Tân Sương Nhan chịu công kích bị thương anh ta cũng tận mắt nhìn thấy.


Nếu là diễn trò, vậy chỉ có đám nguyên thú phối hợp mới được.


Nhưng nguyên thú không có suy nghĩ ý thức, căn bản là không có cách nào câu thông mới đúng.


Dần dần, Tiêu Vũ Nhượng cũng tin tưởng, ba người bọn họ thật sự gặp được phiền phức lớn.


“Tân Sương Nhan, cô còn biện pháp nào khác không? Nơi này dù sao cũng là địa bàn của cô” Tiêu Vũ Nhượng bất đắc dĩ nói.


“Có một biện pháp, đó là anh lấy thủ đoạn giấu dưới đáy hòm ra, diệt cái đám nguyên thú này đi” Tân Sương Nhan nói.


“Đừng có nói cho tôi là anh không có, anh thân là người gần như được cả Tiêu gia chỉ định kế thừa ngôi vị hoàng đế, anh nhất định là có thủ đoạn bảo mệnh rất mạnh”


“Thủ đoạn bảo mệnh, cô nói đùa rồi.”


Khóe miệng của Tiêu Vũ Nhượng co rút, cái đồ chơi này anh ta có, nhưng dùng ở đây sao?


Nhưng đó là khi bản thân anh ta gặp phải chút chuyện gì đó vô cùng trọng đại, hoặc bị vây hãm ở di tích thượng cổ, gặp phải tình thế sinh tử mới dùng đến.


Hiện tại dùng trong tay đám nguyên thú này, có chút quá lãng phí.


Huống hồ đó là thủ đoạn bảo mệnh cao cấp nhất do anh †a đau khổ cầu xin được, một khi dùng rồi, sau này anh ta cũng không có được nữa.


Hơn nữa nếu bị tộc nhân biết, biết anh ta dùng bảo vật lão tổ cho để đối phó với đám nguyên thú không có linh trí này, không biết sẽ bị chỉ trích chế giễu như thế nào.


“Cái kia không thể dùng, cô nghĩ biện pháp khác đi” Tiêu Vũ Nhượng cắn răng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK