Nhưng vì biết rõ thế lực đằng sau đối phương, cho nên Từ tông chủ nghe lời ông ta nói.
Trong màn sương mù trắng xóa.
Sau khi Tân Trạm bóp nát tiên đan và thả ra màn sương mù, anh lập tức lấy ra một cái trận bàn có phong cách cổ xưa và tinh xảo rồi mở nó ra tại chỗ.
Ánh sáng của trận pháp phát ra và trên mặt đất đột nhiên †ạo ra một tấm chắn linh khí có hình giống như cái bát úp ngược.
Đây là một pháp khí cổ xưa mà anh lấy được ở Quỷ Hải, sau khi mở ra thì có thể tạo thành một trận pháp bảo vệ nhỏ.
Trước đây Tân Trạm đã thử rồi và thấy rất có hiệu quả.
Tạm thời ngăn chặn được bầy quái thú đang tức giận ở ngoài trận pháp, Tân Trạm ném hai bình sứ về phía Cung Doãn.
“Anh mau ăn viên đan dược ở bên trong đi, sau đó bôi chất lỏng ở một bình khác lên khắp người.”
“Dược sư Lam, bên trong có cái gì vậy?”
Sau khi nhận lấy bình thuốc, vẻ mặt của Cung Doãn có chút xấu xí.
Anh ta nghĩ đến chuyện lần trước, Tân Trạm đã chế đan dược bằng nhiều loại thuốc kỳ lạ. Lúc đó Tân Trạm đã nói thứ này là thuốc giải độc do bản thân chế ra.
Anh ta mở bình sứ với vẻ mặt kỳ lạ, sau đó từ trong bình sứ đột nhiên bốc lên một mùi kinh tởm khiến người ta có cảm giác buồn nôn.
Quả nhiên là cái thứ này, khi ngửi thấy mùi của nó, Cung Doãn tái mặt và suýt nữa nôn ra ngoài.
Trước đây anh ta đã nói rằng cho dù bị đánh chết thì cũng sẽ không ăn thứ này. Nhưng bây giờ xung quanh đang có một bầy quái thú, anh ta thực sự sẽ chết nếu không ăn nó.
Mặc dù cái mùi này hôi đến mức khiến linh hồn của Cung Doãn cảm thấy choáng váng, nhưng có thể được chữa bệnh thì vẫn tốt hơn nhiều so với bị quái thú phanh thây.
Anh ta cắn răng nuốt viên đan dược có mùi hôi thối nông nặc vào trong miệng.
Nhưng sau khi nuốt vào viên đan dược, Cung Doãn kinh ngạc phát hiện mùi hôi đó đã biến mất ngay lập tức, chỉ thấy có một dòng năng lượng dồi dào và mát lạnh từ viên đan dược chui xuống cổ họng.
Năng lượng từ viên đan dược này giống như nước suối trong veo, không cần Cung Doãn nuốt vào, tự nó dọc theo kinh mạch trong cơ thể của anh ta mà chảy khắp mọi chỗ linh khí đang lộn xộn.
Và tác dụng của loại đan dược này nhanh như làn gió mát.
Trong chớp mắt, những linh khí lộn xộn kia đều bị áp chế đến yên tĩnh lại.
Cung Doãn kinh hãi khi phát hiện ra rằng bản thân không thể áp chế được những linh khí xộn này dù anh ta là hợp thể cảnh thất phẩm nhưng một viên tiên đan này lại có thể ngay lập tức làm dịu chúng.
“Dược sư Lam, có phải cậu cố ý muốn trừng phạt tôi bằng viên đan dược này đúng không?” Cung Doãn bối rối nhìn Tân Trạm.
Nếu đến bây giờ anh ta vẫn không biết đối phương là dược tôn cao cấp thì anh ta quá ngu ngốc rồi.
Dù viên tiên đan có mùi rất hôi, nhưng khi nuốt vào lại không có mùi vị gì. Điều này khiến anh ta nghĩ răng Tân Trạm đang cố ý muốn trừng phạt anh ta vì đã có hành vi xúc phạm trước đây.
“Không phải, viên đan dược này vốn dĩ không có mùi vị gì”
Tân Trạm lắc đầu nói, “Là bởi vì cơ thể của anh có vấn đề nên mới cảm thấy nó có mùi rất hôi”
“Vì vậy, tôi mới có thể kết luận rằng cơ thể của anh không thể chống đỡ được lâu hơn nữa”
“Hóa ra là như thế” Cung Doãn nói và đột nhiên cảm thấy vô cùng khâm phục Tân Trạm.
“Chỉ có điều là tuy linh khí lộn xộn trong cơ thể của anh đã trở lại bình thường, nhưng kinh mạch bị tổn thương thì vẫn chưa được khôi phục, vì vậy chưa thể chiến đấu với quái thú.
Anh nên nhanh chóng bôi chất lỏng kia lên người đi.”
Sau khi dặn dò xong, Tân Trạm lùi lại một chút và còn dùng linh khí bịt kín lỗ chân lông trên cơ thể mình, giống như có chút cảnh giác với loại chất lỏng này.