“Nhưng hai anh phải cẩn thận, đã từng có đại năng thuộc cảnh giới hợp thể cửu phẩm muốn một bảo khí của ác ma, sau đó bị hàng ngàn ác ma bao vây tấn công, thân thể nứt toác, đến thần hồn cũng không chạy thoát nổi”
Lúc ba người trò chuyện với nhau, bóng tối bên ngoài tiên chu đã thay đổi không ít.
Không biết từ bao giờ mà sóng biển đã bắt đầu cuộn trào, những con sóng lớn dâng lên cao ngất, khiến chiếc tiên chu khổng lồ cũng lắc lư không ngừng.
Cùng lúc đó, dưới mặt nước sâu thăm thẳm của Quỷ Hải, những quầng sáng đen sì hoặc xanh sãm như con mắt của yêu thú xuất hiện liên tục.
Sau đó, những quầng sáng này vọt ra khỏi mặt nước bị bao phủ trong màn sương dày đặc đen kịt, xông thẳng tới tiên chu.
Âm!
Đúng lúc này, dường như tiên chu cảm nhận được điều gì đó, một luồng sáng bất ngờ bay ra từ chóp tiên chu, bắn lên không trung, tỏa ra một quả cầu ánh sáng rực rỡ như mặt trời thiêu đốt giữa đất trời tối om.
Trong màn sương mù đen kịt, những ác ma phát ra ánh sáng lờ mờ, giống như thiêu thân lao vào lửa, từ bỏ tiên chu và đột ngột lao về phía quả cầu ánh sáng trên không trung.
Ào ào ào!
Mặt biển chung quanh tiên chu không ngừng dao động, từng luồng sáng đen kịt như mưa giông chảy ngược bắn thẳng lên lên bầu trời.
Dần dần, quả cầu ánh sáng gần như bị ánh sáng đen vây kín.
Bên ngoài tiên chu, không chỉ có Tân Trạm và Tuệ Khả mà còn rất nhiều tu sĩ cũng đã có mặt ở mũi thuyền. Nhìn không dưới mấy chục nghìn quầng khí đen trên không, họ bàn tán xôn xao, mỗi người một cảm xúc Khí đen do những tà ma này ngưng tụ lại, tập trung vào một chỗ, toát ra luồng khí hung ác lạnh lùng khiến người ta khiếp đảm.
Một số tu sĩ hơi sợ hãi, nhưng cũng có người cực kỳ hưng phấn.
“Mọi người, chắc ai cũng biết quy tắc hết cả rồi”
Lúc này, người đàn ông trung tuổi vạm vỡ từng nhắc nhở đám đông khi thánh ngự thú xuất hiện lại một lần nữa bay ra, lặp lại những gì Lý Trùng đã nói với hai người Tân Trạm.
“Tiên chu của chúng tôi sẽ nhanh chóng khởi động trận pháp. Nếu đạo hữu nào có hứng thú với bảo khí thì có thể bay ra cách tiên chu trăm mét. Nếu như từ bỏ, sẽ không còn cơ hội đi ra ngoài lần nữa, và ngược lại”
Người đàn ông vạm vỡ không nói quá cụ thể, nhưng để cho mọi người quyền được lựa chọn.
Mọi người đều đang loay hoay không biết nên lựa chọn lao vào chốn nguy hiểm để tìm cơ may hay ở lại tiên chu an toàn.
Nhưng trong số những người tu luyện, luôn có những người không cần phải đắn đo suy nghĩ.
Tuệ Khả dẫn đầu bay ra ngoài, lơ lửng trên không trung.
Diệp Phong và Lương Nhược Mỹ, cùng tùy tùng của họ cũng bay ra ngoài.
Nhưng Tân Trạm để ý thấy lần này hai người lần lượt nối đuôi nhau, sau khi Lương Nhược Mỹ bay đi trước, Diệp Phong theo phía sau, nhưng sau khi Lương Nhược Mỹ phát hiện ra, rõ ràng cô ta đã cố ý bay xa hơn một đoạn.
Điều này làm cho Diệp Phong khá bối rối, hai người cách xa nhau, không biết có phải là tan đàn xẻ nghé hay không.
Ánh mắt buông xuống, Diệp Phong nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt ngập tràn lạnh lẽo.
Tân Trạm cũng nhíu mày, mình không bán phong linh châu, ngay cả Lương Nhược Mỹ còn không nói gì, thế nhưng Diệp Phong lại hận mình.