“Chiến vương”
Không ít tu sĩ đều nở nụ cười, chào hỏi Lương Trạm Hưng.
Mà ánh mắt người trẻ tuổi thì đều tập trung ở trên người Lương Nhược Mỹ.
“Nhược Mỹ công chúa, đã lâu không gặp.”
Không ít thiên tài của các tộc lớn có mặt mũi đều tươi cười qua đây chào hỏi.
Dáng vẻ Lương Nhược Mỹ vô cùng duyên dáng, lịch sự chào lại từng người một.
Những tu sĩ nhận được lời chào của cô ta, hai má đều phiếm hồng, như thể họ đang nhận được một lễ vật vô cùng lớn vậy.
“Nhược Mỹ, em quay về từ lúc nào vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Một người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi bước tới từ chỗ ngồi ở trung tâm hội trường với nụ cười trên môi.
“Tân Lôi”
Nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt của nhiều tu sĩ hơi thay đổi. Có không ít người lập tức rời khỏi chỗ mình đứng, còn người đàn ông này thì đi đến bên cạnh Lương Nhược Mỹ như một điều dĩ nhiên.
“Những tu sĩ này hình như sợ Tân Lôi?” Tân Trạm trông thấy cảnh này liền nói.
“Tân Lôi là con trai thứ hai của Tân Ngọc Xuyên, em trai của Tân Khởi, là một thiên tài của nhà họ Tân. Trong lần đánh giá chỉ số thông minh trước đây, anh ta đã đạt được tam đạo.
“Tử khí, nhưng tên này tính tình không tốt, là một kẻ lòng dạ hẹp hòi. Những người đó có lẽ sợ đắc tội với anh, sợ anh ta đến báo thù.”
Tân Sở Phi giới thiệu một chút về Tân Lôi.
“Anh à, thế nào, em không hề lừa anh anh chứ? Chị Nhược Mỹ rất xinh đẹp đúng không? Anh động lòng chưa nào?” Tân Sở Phi cười nói.
Trong lòng Tân Trạm khế cười, vừa mới lúc nãy, Tân Sở Phi không ngừng kể cho anh nghe rằng Lương Nhược Mỹ tốt đẹp như thế nào, dường như cô ấy muốn tác hợp hai người bọn h.
Nhưng có điều Tân Sở Phi không hề biết, anh đã sớm quen biết Lương Nhược Mỹ trước khi cô ấy giới thiệu Lương Nhược Mỹ cho anh.
Lương Nhược Mỹ hướng về phía Tân Lôi rồi nở một nụ cười, vẻ mặt vô cùng lịch sự nhưng cũng mang thêm vài phần kiềm chế.
Tần Lôi này cũng là một trong những người theo đuổi cô †a, nhưng từ khi tiếp xúc với anh ta cho đến nay Lương Nhược Mỹ không hề có chút hứng thú nào với người đàn ông này.
“Nhược Mỹ của tôi, tôi đã đặc biệt dành một chỗ ngồi đẹp nhất cho em, chính là ở bên cạnh tôi. Bên ngoài ồn ào, chúng †a mau qua đó ngồi đi”
Tân Lôi dường như không nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng của Lương Nhược Mỹ, mỉm cười mời cô ta qua đó ngồi với anh ta.
“Không cần đâu anh Tân, tôi thấy ngồi cạnh ba tôi vẫn là tốt nhất” Lương Nhược Mỹ từ chối.
“Đúng rồi, sau này anh Tân gọi tôi là Nhược Mỹ là được rồi.”
Nụ cười của Tân Lôi cứng đờ, trong lòng có chút tức giận.
Trong nhà họ Tần, không có bất cứ ai dám từ chối anh như thế này, huống hồ ở trước mặt nhiều người như vậy, Lương Nhược Mỹ lại không chút khách khí làm anh ta mất mặt.
Đang định nói thêm điều gì đó đột nhiên, anh ta nhìn thấy cơ thể thanh tú của Lương Nhược Mỹ run lên, đôi mắt xinh đẹp của cô ta từ bình tĩnh bỗng trở nên vô cùng kích động.
Dường như Lương Nhược Mỹ nhìn thấy điều gì đó, cô ta không thèm để ý đến Tân Lôi, bước thật nhanh về bên đó.
Những tu sĩ vây quanh Lương Nhược Mỹ cũng cảm thấy hiếu kỳ liền đi theo bước chân của Lương Nhược Mỹ.
Không biết phía đó có cái gì mà lại khiến cô ta kích động như vậy.