“Vốn Tứ Trưởng Lão đồng ý rồi, nhưng giờ cậu đã biết hết tất cả. Cũng may tôi biết một chỗ trận pháp yếu nhất trong nhà tổ, tôi đưa cậu ra ngoài nhé?”
Diệp Thành đi lên kéo Tân Trạm, muốn dẫn anh ra ngoài.
“Thế còn anh?” Tân Trạm hỏi.
“Tôi không đi được. Tứ Trưởng Lão lấy tính mạng của mười mấy người trong nhà tổ nhà họ Diệp để uy hiếp tôi, nếu tôi dám trốn thì những người đó sẽ phải chết hết”
Diệp Thành nói tới đây đã bắt đầu tỏ ra gấp gáp.
“Những gì cần nói tôi cũng nói hết rồi, cậu đi nhanh đi, tôi là một trong những người thừa kế nên vì vài lý do bác cả không thể giết tôi được đâu”
“Nhưng bọn họ nhất định sẽ giết cậu mà không chần chừ gì, nhân lúc bọn họ còn chưa biết, nếu bọn họ biết chuyện ở đây thì nhất định sẽ giết cậu.
“Anh nói là bọn họ đồng ý với anh sẽ thả tôi đi sao?” Tân Trạm vẫn không chịu đi mà nhíu mày nhìn Diệp Thành.
“Đúng thế, đây là do chính bác tư đồng ý, cậu đừng lo, nếu không chờ bọn họ biết chuyện sẽ không đi được nữa đâu”
Diệp Thành nóng nảy nói.
“Tân Trạm, tôi biết cậu là người ghét ác như thù, nhưng cậu không có khả năng chống lại họ đâu, nếu đánh nhau với họ thì chỉ có thể chịu chết thôi”
Dù có chết anh ta cũng không sợ, nhưng anh ta không muốn ảnh hưởng đến Tân Trạm.
“Không sai, dám chặt đứt tay của bọn tao, chúng mày chết chắc rồi”
Hai tên người hầu bị đứt tay tuy đã bị phong ấn khiến bọn chúng không thể hét to nhưng vẫn có thể chửi nhỏ.
“Còn nữa, Diệp Thành, mày dám bắt tay với người ngoài, Tứ Trưởng Lão sẽ không bỏ qua cho mày”
“Hai người chúng mày sẽ bị chém thành muôn mảnh”
“Ồn ào quá”
Hai mắt Tân Trạm lạnh lẽo, đi qua cho mỗi tên một cái tát, đánh cho răng của bọn họ văng ra ngoài, miệng tràn máu tươi nhưng vẫn không thể kêu ra được.
“Vì thế, Tân Trạm, cậu hãy mau đi đi” Diệp Thành nói.
“Nhưng mà muộn rồi” Tân Trạm lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, Diệp công tử. Từ lúc chúng tôi bước vào bọn họ đã ra tay rồi” Cung Doãn cũng nói.
“Nếu không tin thì anh thử vận chuyển linh khí mà xem”
Sắc mặt Diệp Thành hơi thay đổi, anh ta thử vận chuyển linh khí, nhưng chỉ cảm thấy lượng linh khí ít đi ba phần mười, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
“Chuyện gì thế này?”
“Chỗ đồ ăn này bị hạ độc rồi. Bác tư của anh đang lừa anh, ông ta không hề muốn tha cho tôi”
Tân Trạm võ vãi Diệp Thành, nói bằng giọng bình tĩnh.
“Đã biết là có độc rồi mà cậu còn ăn lắm như thế?”
Diệp Thành ngớ ra, vẫn chưa kịp tỉnh hồn lại.
Mà ngay lúc ấy, bên ngoài bỗng dưng sáng bừng lên.
“Ha ha, thông minh lắm, có thể nhìn ra được rất nhiều chuyện, thảo nào lại có thể có được lệnh bài khách khanh, tiếc là đã quá muộn rồi”
Tiếng cười găn của Tứ Trưởng Lão đột nhiên vang lên từ bên ngoài.
Sau đó là một tiếng nổ ầm ầm vang vọng.
Cửa sổ ở mặt trước của đại điện nổ tung trong nháy mắt.