Ngay lúc cô ấy đang định đứng dậy né tránh thì đột nhiên quả cầu kia lại biến mất.
Con Lôi Long sững sờ, nó không tin được vào mắt mình.
Mà một giây sau, đôi mắt nó trở nên có chút mơ màng, thân thể to lớn lơ lửng giữa không trung chẳng hề nhúc nhích.
“Có chuyện gì vậy?” Tân Sương Nhan cũng ngẩn ra, con nguyên thú đánh thế nào cũng không chết này như đột nhiên mất đi linh hồn của mình vậy.
“Đúng rồi, Tân Trạm còn ở trong bụng nó.” Tân Sương Nhan quýnh lên.
Ngay lúc cô ấy đang định đi tìm kiếm thì con Lôi Long kia há miệng ra, Tân Trạm trực tiếp đi ra khỏi miệng nó.
Anh bay tới đỉnh đầu của Lôi Long rồi đưa tay vỗ một cái.
Đùng!
Dường như một cái vỗ này của anh đã truyền sinh mệnh cho Lôi Long một lần nữa vậy.
Đuôi rồng phe phẩy, thân thể không ngừng đong đưa, đôi mắt cũng sáng ngời.
Nhưng Tân Sương Nhan lại vô cùng giật mình, bởi sau khi con Lôi Long này tỉnh dậy thì khí thế hung ác của nó cũng tan thành mây khói. Nó nhìn về phía Tân Trạm rồi gầm một tiếng, vậy mà cô ấy còn có thể nhìn thấy vẻ lấy lòng trong đôi mắt của nó.
Con rồng to lớn kia cọ vào cánh tay của Tân Trạm, còn phát ra tiếng kêu ngoan ngoãn.
“Tân Trạm thuần phục bản nguyên Lôi Long rồi ư?” Tân Sương Nhan vô cùng kinh ngạc, cô ấy ngây người giữa không trung.
Một con Lôi Long cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ lại lấy lòng, nghe lời một Tân Trạm chỉ có Phân Thần.
Nhìn dáng vẻ của nó thì dường như nó đã thật sự xem Tân Trạm là chủ nhân của mình.
Nhưng sao mà thế được chứ, Tân Trạm chưa từng tiếp xúc với Lôi Long, chỉ cho nó một cái vỗ mà Lôi Long đã nghe lời rồi ư?
Tân Sương Nhan suýt chút nữa cho rằng mình đang nằm mơ.
Đừng nói là cô, nay cả Tứ Tổ và Ngũ Tổ ngồi trong sảnh lớn nhìn thấy cảnh này thì cũng có chút kinh ngạc.
“Vậy mà thằng nhóc này đã thu phục được Lôi Long rồi”
Ngũ Tổ tấm tắc lấy làm lạ.
Trước đó hai người phát hiện Lôi Long cũng chỉ có thể đánh cho nghe lời, còn chưa tới trình độ có thể trực tiếp thuần phục hoàn toàn.
“Tân Trạm này đúng là một thiên tài, không biết cậu ta làm kiểu gì”
“Đừng để ý tới Tân Trạm nữa, xem nhóc con họ Tiêu một chút đi. Để cậu ta dẫn nguyên thú khác đi tôi cứ cảm thấy có chút không yên” Tứ Tổ nói.
Trước đây bọn họ cho rằng Tiêu Vũ Nhượng muốn ra tay với Lôi Long, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đã nghĩ sai rồi.
Thằng nhóc này đẩy Lôi Long cho Tân Sương Nhan, đi làm cái gì chứ?
Hình ảnh trước mắt hai người thay đổi, bây giờ Tiêu Vũ Nhượng hình tượng ở trong dãy núi.
Lúc này anh ta đã thoát khỏi sự truy đuổi của những Nguyên Thú kia, chạy về hang động mà Lôi Long nằm trước đó.
“Ha ha, mặc dù có chút chuyện bất ngờ xảy ra nhưng tóm lại Lôi Long đã đi rồi, tất cả báu vật trong hang động này đều là của mình”
“Tân Sương Nhan, cảm ơn cô đã giúp tôi kìm chân Lôi Long, nếu không thì tôi cũng chẳng có cơ hội tốt như thế này”
Tiêu Vũ Nhượng nở một nụ cười, đột nhiên anh ta giơ tay lên rồi vẩy ra một luồng sáng màu đỏ rực.
Âm ầm.
Ánh sáng này nổ tung khắp bốn phía sơn động, hóa thành một đám sương mù màu máu.