“Liên minh Tán tu này là một tổ chức đặc biệt do Tán tu thành lập, trong Thánh Cảnh, khắp nơi đều là các gia tộc có thế lực, không gian Tán tu chúng tôi bị nén quá mạnh nên chỉ có cách đoàn kết lại với nhau mới có thể chống lại các môn phái gia tộc như nhà họ Tống, nhà họ Sài”
Vẻ mặt người thanh niên nghiêm túc nói: “Mà người đứng đầu liên minh chúng tôi là một người có đầu óc thế giới và tham vọng lớn lao. Ví dụ như lần này nghĩa trang Đại Năng mở.
cửa, chỉ cần là người của liên minh Tán tu chúng tôi thì đều có thể ngồi trên thuyền bay cấp tốc đi đến vị trí của nghĩa trang, tất cả mọi chi phí đều do người đứng đầu liên minh tôi chịu”
“Còn có chuyện tốt như vậy, chúng tôi không cần làm gì cả liền có thể ngồi trên thuyền bay tới đó, anh không phải lừa đảo chứ?” Liễu Mộng mở to hai mắt, nghi ngờ nói.
“Ha ha, làm sao tôi có thể nói dối được. Đương nhiên, mặc dù ngồi trên thuyền bay là miễn phí nhưng chỉ dành cho thành viên của liên minh Tán tu, cho nên hai vị chỉ cần bỏ ra ba đồng tiền tím để gia nhập liên minh Tán tu là có thể có tư cách này”
Người thanh niên nói.
“Anh vừa nói người đứng đầu liên minh các người là người có lòng ôm chí lớn, cuối cùng vào hội lại cần ba đồng tiền tím.
Đây không phải là cạm bẫy sao?” Liễu Mộng lắc đầu, Tân Trạm cũng cảm thấy người này không đáng tin và hai người đều quay người rời đi.
“Đừng đi mà, hai vị, hay là hai đồng tiền tím? Ngồi thuyền bay đi đến nghĩa trang đó nhanh hơn nhiều so với hai người tự đi” Người thanh niên thấy hai người Tân Trạm rời đi thì có chút lo lắng đuổi theo sau.
“Các người sẵn sàng bỏ ra một đồng tiền tím để mua tình báo mà hai đồng tiền tím để ngồi thuyền bay lại không đáng sao?”
“Chẳng qua là một đồng, một đồng được chưa?” Người thanh niên cuối cùng kêu lên.
Tân Trạm lúc này mới dừng bước chân quay đầu lại nhìn người thanh niên.
Nếu như là một đồng tiền tím thì bản thân anh có thể suy xét.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo họ có thể lập tức được ngồi thuyền bay đi đến nghĩa trang Đại Năng mới được.
“Đây là lệnh bài mời của tôi, hai vị cầm lấy trước” Người thanh niên cười toe toét, mắt thấy mọi thứ đã có cách liền nhanh chóng lấy ra hai tín vật đưa cho hai người Tân Trạm.
Anh ta đang định nói về chuyện tiền linh một lần nữa thì vào lúc này có tiếng bước chân vang lên cách đó không xa.
Một người đàn ông vạm vỡ vừa hay bước ra khỏi Tu Bảo các, nhìn thấy người thanh niên và Tân Trạm Liễu Mộng, trước tiên anh ta sửng sốt, sau đó sải bước đi tới.
“Hướng Minh, cậu lại đi lừa gạt trên phố rồi”
“Nhiếp Phong Đình, anh nói xằng xiên cái xiên cái gì vậy”
Người thanh niên nhìn thấy Nhiếp Phong Đình vạch trần mình thì đột nhiên có chút khó chịu nói.
“Ha ha, cậu lừa ai tôi không quan tâm nhưng người anh em này đã từng cứu mạng tôi, cậu lừa cậu ấy thì tôi không thể đồng ý, cút, cút đi, đi sang một bên” Nhiếp Phong Đình không chút khách khí nói.
“Anh thật sự là đồ xui xẻo, gặp phải anh đúng là đen đủi”
Hướng Minh nghiến răng tức giận, vốn dĩ mắt thấy hai con dê béo đã cắn câu nhưng lại bị Nhiếp Phong Đình phá hỏng.
“Nói cho cậu biết, nói chuyện thì phải kiềm chế, đừng tưởng rằng cậu ở trong Tụ Bảo thành thì tôi sẽ không dám làm gì cậu thì cậu có thể hung hăng càn quấy” Nhiếp Phong Đình chế nhạo nói: “Cậu cứ cả đời này sẽ không thể không ra khỏi thành đi.”
Hướng Minh chẳng qua chỉ là cảnh giới Phân Thần cấp hai mà cũng dám ầm ï với anh ta ở cảnh cấp bốn, thật sự là muốn tìm cái chết.
“Anh!”
Hướng Minh bẹp bẹp miệng mà không dám nói gì nữa, tức giận rời đi.
“Nhiếp Phong Đình đạo hữu, anh nói anh ta là lừa đảo sao?” Tân Trạm mở miệng hỏi.
Chương 1615
“Cũng coi như là vậy mà cũng không phải vậy. Nói tóm lại là tên này dùng danh nghĩa của liên minh Tán tu, mấy này nay đã lừa rất nhiều người, các người muốn đi đến nghĩa trang Đại Năng đúng không? Đi, tôi có cách, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Nhiếp Phong Đình cười nói.
Ba người cùng nhau bước về phía trước, Nhiếp Phong Đình vừa đi vừa nói.
“Liên minh Tán tu này không phải Hướng Minh nói linh tinh mà thực sự là có thế lực như vậy, hơn nữa quy mô cũng không nhỏ nhưng vào hội chỉ cần một đồng tiền linh vàng là đủ, tên trẻ tuổi này hoàn toàn là bãy người.”
“Mà thuyền linh đó cũng tồn tại nhưng liên minh Tán tu có bao nhiêu người, tổng cộng thuyền linh này cũng không nhiều, đến khi các người giao tiền thì lại không thể xếp hàng, đợi đến khi thuyền linh trống rồi thì sợ rằng nghĩa bùn đất ở nghĩa trang Đại Năng đã bị đào bới hết rồi”
“Hóa ra chỗ không đứng đản của tên này nằm ở đây, Nhiếp Phong Đình đạo hữu, cũng may là có anh” Liễu Mộng chợt nói.
“Không cần khách sáo, người anh em Tân đã cứu mạng của tôi, tôi đây cũng đúng lúc gặp được.”
Nhiếp Phong Đình xua tay nói: “Nếu muốn nói đến việc đi đến nghĩa trang Đại Năng thì hoàn toàn không cần phải gia nhập vào liên minh Tán tu, trên quảng trường Tụ Bảo Các có thuyền bay chuyên lui tới”
“Quãng đường đi đến nghĩa trang vô cùng nguy hiểm, Tụ Bảo Các này gan dạ như vậy còn dám phái thuyền bay” Liễu Mộng có chút kinh ngạc nói.
Thuyền bay của Tụ Bảo Các thường chỉ bay trên những tuyến đường tương đối an toàn, giống như nơi này, một khi gặp phải nguy hiểm, không những tu sĩ trên thuyền bay gặp vấn đề mà cũng sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Tụ Bảo Các.
“Bọn họ không dám nhưng họ có thể thuê”
Nhiếp Phong Đình cười nói: “Lần này có cao thủ hợp tác, thuê thuyền bay và sân bãi của Tụ Bảo Các, đồng thời sẽ chịu trách nhiệm hộ tống, nguy hiểm sẽ do bọn họ gánh vác, Tụ Bảo Các chỉ việc kiếm tiền thì tại sao lại không làm”
Tân Trạm nghe vậy cũng thầm lấy làm lạ, cao thủ trong giới tu luyện có rất nhiều, cũng không thiếu tu sĩ kiếm tiền dựa vào đầu óc, dù sao thì pháp bảo đan dược, công pháp, thậm chí là mua phủ đệ cũng cần có tiền linh.
“Thế thì chúng ta đi là có thể trực tiếp ngồi sao?” Liễu Mộng hỏi.
“Vốn dĩ là không được bởi vì nghĩa trang Đại Năng mở cửa, người muốn đi đến có quá nhiều, nhưng thuyền bay đã được thuê đó, trong đó có một người là bạn của tôi, cộng với hai người chắc không có vấn đề gì lớn” Nhiếp Phong Đình rất là tự tin nói.
Ba người bước đến quảng trường, quả nhiên là có một chiếc thuyền bay cao vút ở trên mặt đất.
Nhiếp Phong Đình bước tới và nói nhỏ với một người trong số đó, sau đó vẫy tay với Tân Trạm.
“Nể mặt anh Nhiếp Phong Đình nên có thể thêm hai người nữa, một người một đồng tiền linh tím” Người đó nhìn Tân Trạm và Liễu Mộng rồi nói.
Nhiếp Phong Đình trực tiếp lấy ra hai đồng tiền linh nhưng lại bị Tân Trạm cản lại.
“Anh Nhiếp Phong Đình, anh có thể giúp tôi việc này tôi đã rất biết ơn rồi. Tiền linh này tôi có thể tự trả được” Tân Trạm cười lấy ra hai đồng tiền linh tím và đưa cho người đó.
Mặc dù giống với Hướng Minh đều là một đồng tiền linh.
Nhưng bên đó vẫn cần phải chờ đợi còn bên này được trực tiếp ngồi thuyền bay, chọn bên nào đương nhiên không cần nói cũng biết.
Ba người cùng bước lên thuyền bay, chiếc thuyền bay này cực kỳ lớn không khác biệt với chiếc mà Tân Trạm đã ngồi trước đây.
Hơn nữa ánh mắt quét qua đã thấy bên trên các tu sĩ đã ngồi đầy cả rồi, hiển nhiên là chuẩn bị rời đi.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, không mất bao lâu thì thuyền bay từ từ bay lên trong tiếng vù vù của trận pháp.
Một người đàn ông tóc trắng bước ra va giới thiệu với mọi người một chút tình hình.
Tân Trạm nghe đại khái cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mọi người không nên rời khỏi thuyền bay, nếu như gặp phải nguy hểm thì mọi người cần ra tay giúp đỡ.
Chương 1616
Mà thời gian thì cần ba giờ đồng hồ, nhanh hơn nhiều so với việc tự mình đi thuyền bay.
“Cậu đừng lo lắng, những người này chuyên làm chuyện làm ăn, tìm đường còn rõ hơn so với Tụ Bảo Các, phần lớn là sẽ không xảy ra chuyện gì” Nhiếp Phong Đình nói.
Khi thuyền bay khởi động, cảnh vật bên ngoài đám đông nhanh chóng lui về phía sau.
Tân Trạm nhận thấy trận pháp trên thuyền bay này không khác nhiều so với trận pháp mà anh đã bố trí trên thuyền bay Tử quang trước đây, cả hai đều phóng ra một luồng khí tức vô cùng mạnh và làm những yêu thú thèm muốn trên đường khiếp sợ.
Tuy nhiên tu vi của người giật giây càng cao làm cho khí tức mà thuyền bay này phóng ra cao đến cảnh giới Phân Thần cấp chín, với thực lực như vậy thì đã là người đứng đầu ở Thánh Cảnh này, chỉ cầu yêu thú vẫn còn có não thì sẽ lẩn trốn thật xa và sẽ không đến mạo phạm.
Trong suốt cuộc hành trình, Tân Trạm cũng không nhàn dõi, anh nhắm mắt ngồi xếp bằng, tiếp tục hấp thu bản nguyên thiên đạo rồi dần dần dung hợp với chính mình.
Bản nguyên lôi là do quả Lôi Nguyên mang lại, Tân Trạm không cần hấp thu liền trực tiếp có thể sử dụng như cánh tay.
Còn như hỏa chỉ bản nguyên, bản nguyên của rồng và không gian bản nguyên, Tân Trạm cũng đã từng hấp thu xong, chế thuốc luyện khí tạm thời anh chưa cần dùng tới nên không cần phải hấp thu ngay.
Vì vậy trên đường đi, Tân Trạm đều hấp thu sức mạnh và thể chỉ bản nguyên của thể sĩ cổ luyện cùng với bùa chú trận pháp.
Còn về sự dung hợp giữa hai loại bản nguyên Lôi và Hỏa thì vẫn chưa giải quyết chứ đừng nói đến thứ khác.
Tân Trạm cũng không quá lo lắng, anh dự định sẽ từ từ tiến hành.
Đắm chìm trong tu hành, thoáng một cái đã qua mấy canh giờ.
“Mau nhìn bên ngoài xem, thật sự là quá đáng sợ”
Đợi đến khi Tân Trạm nghe thấy âm thanh huyên náo bên †ai, tán tỉnh thần thức nhìn ra bên ngoài thì phát hiện thuyền bay đã bay đến một mảnh đất cháy đen.
Những dãy núi nhấp nhô ban đầu lúc này đã hoàn toàn biến thành một vùng đất khô cằn với đầy khe rãnh, bên trên không còn bất cứ một sinh vật sống nào, khe hở không gian và bản nguyên hỗn loạn giữa không trung có thể nhìn thấy khắp nơi.
“Thật sự là đáng kinh ngạc, trận chiến đấu giữa các đại năng thượng cổ này lại khiến cả đại lục trở thành vùng đất khô căn”
“Chậc chậc, đã qua nhiều năm như vậy mà nơi đây vẫn không có một ngọn cỏ nào, thực sự của Đại Năng cổ thật sự không biết ở trình độ nào”
“Nếu chuyện này là do Như Ý Tiên Tôn lúc chiến đấu tạo thành vậy thì truyền thừa và bảo vật mà ông ấy để lại sẽ vô cùng chấn động”
“Tôi thậm chí không thể tưởng tượng lấy được truyền thừa, chỉ cần có thể làm ra được một món bảo khí thì tôi phát tài rồi”
Đám tu sĩ bàn luận sôi nổi, trong mắt đều mang tham vọng đối với nghĩa trang Đại Năng.
Đoạn đường này không có một cuộc tấn công với xác xuất nhỏ của yêu thú, thuyền bay đã nhanh chóng bay đến trước một sơn cốc.
Đây một khu vực có diện tích rộng lớn, khắp nơi đều có thất thải linh khí rải rác lơ lửng.
Rõ ràng là tàn tích còn xót lại của bình phong che chắn bị công phá kia.
Mà lúc này xung quanh sơn cốc được thay bằng màn sương trắng dày đặc.
Thần thức của Tân Trạm thử một chút thì phát hiện sương mù này rất kỳ lạ, thần thức lại không có cách nào có thể xuyên vào trong đó.
Chiếc thuyền bay từ từ hạ cánh.
“Các vị, trong tín vật mà chúng tôi đưa cho mọi người có thông tin về chuyến khứ hồi của thuyền bay này, nếu như có vị nào khi rời khỏi nghĩa trang Đại Năng có cần thì có thể tiếp tục đi” Lúc này, vị tu sĩ thuyền trưởng kia nói.
Chương 1617
“Còn nữa, chúc các vị đạo hữu may mắn”
Người thuyền trưởng chắp tay về phía mọi người một cái liền điều khiển thuyền rời đi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trong màn sương mù trắng, trên nét mặt lộ ra vẻ nóng như lửa đốt.
Nghĩa trang Đại Năng gần ngay trước mắt.
Bên trong có truyền thừa, thần binh hay là vô số bảo vật?
Tất cả mọi người đều vô cùng hào hứng.
Không biết ai là người đầu tiên xuất phát, tóm lại là giống như một bầy chim ngoài rừng, mọi người đều chen lấn vượt lên bay vào trong màn sương mù kia.
Tân Trạm, Liễu Mộng và Nhiếp Phong Đình ở cùng một chỗ và cũng bay vào trong màn sương mù cùng với mọi người.
“Sương mù này tại sao lại dày đặc như vậy?”
Vừa tiến vào trong làn sương mù trắng, Tân Trạm liền cảm thấy cách đó mấy trăm mét đều không thể nhìn rõ, mà thần thức cũng bị phong tỏa chỉ có thể dựa vào cảm giác bay vào trong làn sương mù trắng.
“Tại sao lại không nhìn thấy bóng dáng của Liễu Mộng và Nhiếp Phong Đình?”
Lúc đầu, Tân Trạm vẫn có thể nhìn thấy hai người nhưng sau một lúc thì không nhìn thấy hai người này nữa.
Không ngừng vào sâu bên trong thì sương mù trắng càng ngày càng dày, Tân Trạm chậm dãi hướng xuống thì đột nhiên một thanh kiếm dài trôi lơ lửng từ trong sương mù trắng phiêu đạt tới.
Tân Trạm cau mày nắm lấy thanh kiếm dài trong tay.
Đây chỉ là một thanh kiếm bình thường, tính chất ở khoảng linh khí cấp sáu, kéo thân kiếm ra, ánh sáng kiếm lạnh lẽo không có mùi máu tanh, cũng không có dấu vết từng chiến đấu qua.
Nhưng ai có thể bỏ cả vỏ kiếm ném ở nơi này.
Hơn nữa vật này lại có thể trôi lơ lửng?
Tân Trạm suy nghĩ một chút, anh ngẫu nhiên từ trong không gian lấy ra một món đồ rồi ném ra ngoài, món đồ này liền lơ lửng ở trong sương trắng giống như một chiếc thuyền nhỏ ở trên mặt nước.
“Sương mù này thật kỳ quái.”
Tân Trạm giảm tốc độ và cẩn thận tiến về phía trước.
Càng đi về phía trước thì càng có nhiều vật phẩm trôi lơ lửng.
Có quần áo, khăn che mặt của tu sĩ, còn có rất nhiều bảo khí, châu báu nhưng lại không có một ai xuất hiện.
“Trên những vật phẩm này đều không có vết máu, cũng không có dấu vết chiến đấu. Vậy thì các tu sĩ đó đi đâu rồi?”
Tân Trạm khẽ cau mày rồi lại bay thêm một đoạn nữa.
Đột nhiên, màn sương trắng tản ra.
Tân Trạm phát hiện bản thân đã đến trước một ngôi mộ cổ khổng lồ.
Sau khi kéo cánh cửa đồng thau ra, đi chưa được bao xa thì Tân Trạm đã đi tới một phòng khách, bên trong đặt một pho tượng, hai bên chính là các bảo vật cùng với sách cổ.
“Đây chính là nghĩa trang Đại Năng sao?”
Tân Trạm có chút hoảng hốt, tất cả mọi người đều chật vật dồn hết tâm sức muốn lấy được truyền thừa Đại Năng, bản thân anh lại cứ như vậy mà tìm được sao?
“Không sai, hậu bối, màn sương trắng này chính là một loại thử thách, nó sẽ giúp lão phu lựa chọn ra người thích hợp nhất để tiếp nhận truyền thừa của tôi, mà cậu rất may mắn khi trở thành người kế thừa mà lão phu lựa chọn”
Pho tượng kia dường như cảm nhận được suy nghĩ của Tân Trạm, lúc này mở miệng nói.
“Chỉ cần tiếp nhận truyền thừa của tôi, trí nhớ của lão phu kia, các loại công pháp thuật pháp, bao gồm tất cả cỏ tiên bảo vật quý giá được cất giấu đều là của cậu rồi” Pho tượng chậm rãi nói.
“Chỉ cần phải quỳ lạy là có thể có được hết mọi thứ của ông” Tròng mắt Tân Trạm thoáng qua vẻ kinh dị.
Chương 1618
“Không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?” Tân Trạm hỏi.
“Bản tôn là Như Ý, nhưng cái tên đó đã quá lâu rồi, chắc hẳn bây giờ không có nhiều người biết” Giọng nói của pho tượng mang vẻ thương cảm và tràn đầy sâu não.
“Được rồi, bản tôn đã chết rồi, bây giờ thứ xuất hiện ở trước mặt cậu chỉ là linh hồn còn sót lại từ trước khi tôi chết, chỉ cần cậu quỳ xuống thì mọi thứ tôi đã trải qua đều là của cậu” Pho tượng nói.
Tân Trạm bước lên phía trước, nhìn tấm nệm lót trước mặt.
Thứ này trông giống như một thứ bình thường và không có gì đặc biệt cả.
Nhưng trước khi quỳ xuống, Tân Trạm đột nhiên nói: “Tiền bối, lần này tôi tới đây còn có hai người bạn tốt đi cùng, không biết bây giờ họ như thế nào? Sẽ không bị ông giết chết rồi chứ?”
“Sao có thể, bản tôn là tiên tôn, không phải là ma tôn, những người đó chỉ vì không thích hợp tiếp nhận truyền thừa của tôi nên tạm thời bị tôi thôi miên. Tôi sẽ không giết người”
Pho tượng nói.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, mau chóng quỳ lạy tiếp nhận truyền thừa của tôi đi”
“Tiền bối, chỉ cần ông cho tôi nhìn thấy hai người họ vẫn còn sống thì tôi sẽ lập tức tiếp nhận truyền thừa” Tân Trạm lắc đầu nói.
Pho tượng cau mày có chút không kiên nhãn nhưng cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, ông ta đưa tay chỉ một cái, lập tức có một đạo hồng quang bay đến trước người Tân Trạm.
“Cậu cầm lấy thứ này liền có thể nhìn thấy bạn của cậu đang ở đâu”
Tân Trạm làm theo lời pho tượng nói, ngay lập tức anh cảm nhận được sự tồn tại của Liễu Mộng và Nhiếp Phong Đình ở bên trong màn sương trắng, chỉ là hai người nhắm hai mắt trôi lơ lửng trong sương trắng, thật sự giống như đang ngủ vậy”
“Được rồi, bây giờ cậu đã thỏa mãn rồi thì mau tiếp nhận truyền thừa đi” Pho tượng cau mày nói.
“Được”
Tân Trạm thu hồi lại hồng quang, sau đó cười một tiếng, khom người xuống định quỳ lạy.
Pho tượng kia nhìn thấy vậy cuối cùng cũng thả lỏng và trong mắt thoáng qua một tia đắc ý.
Nhưng chính vào một giây sau, Tân Trạm lại đột nhiên dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên, giống như cười nhưng không phải là cười nhìn pho tượng nói: “Tiền bối, tôi đột nhiên nhớ ra rằng tôi còn không biết thực lực của ông như thế nào, nếu như tu vi của ông quá kém thì tôi tiếp nhận truyền thừa của ông làm gì”
“Cậu đang hoài nghi về thực sự của tôi” Pho tượng trầm mặt nói.
“Không phải là nghi ngờ mà tôi chỉ là muốn tỷ thí với ông một chút”
Tân Trạm đột nhiên rút thanh kiếm đồng thau ra, nhìn về phía pho tượng.
“Không tôn trọng tiền bối, kiêu ngạo dốt nát” Pho tượng thất vọng lắc đầu nói: “Cậu đi đi, cậu không phải là người thừa kế của tôi”
“Thế thì cũng phải đợi tỷ thí xong rồi đi”
Tân Trạm đột nhiên bay lên, chạy thẳng tới phía pho tượng.
“Hừ, cảnh giới Phân Thần cấp ba cũng dám khiêu khích tôi” Pho tượng đó hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên bay lên.
“Vậy thì cho cậu nhìn thấy sức mạnh của Tiên tôn”
Ông ta vung tay một cái, ngay tức khắc thất thải linh quang bay ra, lao về phía Tân Trạm.
Tân Trạm dùng kiếm chặn lại với một tiếng nổ âm.
Quang hoa này đập vào trên thân kiếm đồng thau, Tân Trạm liền bay ngược ra.
“Hừ, dám động thủ, lão phu sẽ giết chết tên trẻ tuổi dốt nát như cậu”
Một chiêu thuận lợi, vẻ mặt của pho tượng càng trở nên kiêu ngạo, ông ta không ngừng xuất chiêu, linh khí điên cuồng nổ vang Tần Trạm.
Chương 1619
Khu vực kia bị chấn động không ngừng run rẩy, bóng dáng của Tân Trạm hoàn toàn bị các loại linh khí chấn động khiến không nhìn thấy bóng dáng đâu.
“Chết đi”
Ông ta đang quay đầu lại thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng ông ta mà không có một tiếng động, ông ta nhất thời sợ hết hồn.
“Cậu, cậu không chết?” Pho tượng có chút khiếp sợ.
“Tiền bối, tu vi này của ông quá kém, chẳng qua tôi chỉ mới sử dụng một chút ảo thuật thì ông đã bị trúng chiêu, tôi thấy tu vi của ông chỉ có trên dưới cảnh giới Phân Thần cấp năm” Tân Trạm nhìn chăm chằm pho tượng cười nói.
“Tôi chẳng qua chỉ là một luồng linh hồn còn xót lại, tu vi thấp cũng là bình thường. Được rồi, tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của iếu như cậu đã không muốn tiếp nhận truyền thừa vậy thì cậu còn ở lại nơi này làm gì?” Pho tượng lấy lại bình tĩnh và nhẹ nhàng nói.
“Đương nhiên là để xem xem tiền bối còn muốn giả bộ tới khi nào” Tân Trạm chế nhạo nói.
“Anh có ý gì?
Bức tượng nói một cách lạnh lùng: “Cậu nghi ngờ thân phận của tôi à?”
“Tôi chỉ cảm thấy tò mò rằng rốt cuộc ở trong cơ thể của ông là cái gì.”
Tân Trạm vừa nói và đột nhiên lao thẳng về phía bức tượng.
“Láo xược!”
Bức tượng tức giận, linh khí ở toàn thân cuộn trào lên và lao thẳng về phía Tân Trạm như một cơn thủy triều.
Đôi mắt của Tân Trạm trở nên lạnh lùng như băng, một lượng lớn ánh sáng tỏa ra từ cây kiếm Thanh Đồng.
Cùng lúc đó, những tia sét lấp lóe ở bên ngoài cơ thể của anh cũng đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Một chiêu Càn Khôn Di Chuyển Quyết cộng thêm sấm chớp đã khiến cho bức tượng kia cảm thấy hoa mắt, Tân Trạm liền đi đến trước mặt anh ta.
Một cú đấm tràn đầy tia set đột nhiên giáng xuống ngực của anh ta một cách dữ dội.
“Anh chỉ đạt tới cảnh giới Phân Thần Cấp ba, làm sao tốc độ lại có thể nhanh đến như vậy” Bức tượng không thể tin được và mở to đôi mắt ra mà nói.
Một giây sau đó, răng rắc răng rắc!
Những âm thanh vỡ vụn vang lên, thân thể của bức tượng khựng lại một cái, da thịt ở trên người anh ta giống như một mảnh đá mà nứt vỡ ra rồi sau đó không ngừng lan rộng ra.
Rầm một tiếng, cả bức tượng hoàn toàn biến mất và trở thành một làn sương trắng.
Lúc này tất cả mọi thứ ở xung quanh cũng nhanh chóng biến mất, ngôi mộ cổ hay chính điện gì đó, kể cả những món vũ khí và công pháp kia cũng đều trở thành làn sương trắng.
Tân Trạm chỉ cảm thấy ở trước mắt bị nhòe đi và lại xuất hiện ở trong làn sương trắng một lần nữa.
Ở bên cạnh anh chính là những món đồ mà chính mình tùy tiện bỏ lại vào trước đó, xem ra bản thân anh vẫn chưa có một chút tiến triển nào.
“Rốt cuộc vụ việc khi nấy là huyễn thuật hay là có người nào đó làm phương pháp mê hoặc ở nơi này vậy?”
Tân Trạm cau mày lại, tất cả những thông tin mà anh nắm giữ được khi vừa mới đến ngôi mộ cổ này quá ít, vì vậy anh vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Nhưng mà quả thật mục đích của đối phương không phải là giết người mà là muốn nhốt anh lại.
Chỉ sau khi bản thân anh tấn công thì bức tượng kia mới ra tay giết người.
Tân Trạm suy nghĩ một lúc, một luồng ánh sáng màu đỏ liền xuất hiện ở trong tay.
“Nhưng mà mình đã lấy được món đồ này, ngược lại có thể tìm thấy Liễu Mộng và Nhiếp Phong Đình rồi”
Tân Trạm thôi thúc linh khí của mình, làn sương ở xung quanh liền giống như một cơn thủy triều mà rút đi ở trước mắt ngay lập tức, làm theo cách này thì bản thân anh có thể nhận biết được một khoảng cách rất xa.
Liễu Mộng cách bản thân anh gần hơn, Nhiếp Phong Đình thì hơi xa một chút.