Từ linh châu nhìn xuống bên dưới, bốn phía xung quanh mặt đất đều bị băng tuyết bao phủ, gió bắc thảm thiết quét qua, giống như quỷ khóc sói tru, cuộn lên bọt tuyết cao ngàn trượng.
Mà trong mắt có thể nhìn thấy tất cả những ngọn núi đều bị đóng băng, biến thành những núi băng trắng xóa.
Tân Trạm khó có thể tưởng tượng, người bình thường có thể dựa vào cái gì để tồn tại ở một khu vực như thế này.
Hoặc phải chăng nơi này chỉ có tu sĩ, không còn người bình thường sinh sống nữa.
vietwriter.vn
“Ba vị đạo hữu, đã tới ranh giới của Ma Tông chúng tôi rồi: Thuyền trôi nửa ngày, đến trước một tòa núi băng, Phan Hùng dừng linh châu lại.
“Không biết tiếp theo hai người phải đi đâu, thực ra sau đây tôi cũng sẽ đi đến chỗ nào đó ở Bắc Vực, nếu như thuận đường tôi có thể tiếp tục cho các người đi mờ, nếu như không thuận đường, vậy chúng ta phải tách ra ở đây thôi” Phan Hùng cười nói.
“Tôi dự định đến tuyết Sơn Băng Nguyên tìm kiếm linh thảo, tùy ý mà thôi, chắc cũng không thuận đường với Phan đạo hữu nữa” Giang Kim Thanh nói.
“Còn Tân đạo hữu thì muốn tới thành phố Mạc Châu”
“Tới thành phố Mạc Châu sao?”
Con ngươi Phan Hùng khẽ động, ông ta cười nói: “Vậy thì rất tiếc, hai bên đều không thuận đường, nhưng nơi tôi đến có một đoạn đường gần Mạc Châu. Không bằng tôi lại đưa Tân đạo hữu đi thêm một đoạn?”
Đối mặt với lời mời của Phan Hùng, ánh mắt Tân Trạm khế dao động, anh lập tức nói: “Cảm ơn ý tốt của tiền bối, nhưng nửa đường tôi còn có chuyện phải làm, không tiện đi cùng”
“Vậy thì thật tiếc quá, vốn dĩ muốn giao lưu với Tân đạo hữu nhiều hơn. Nếu đã như vậy thì tạm biệt ở đây thôi”
Phan Hùng cũng không do dự, phất tay thì bay lên linh châu, nhanh chóng rời đi.
“Cậu Tân, khó có thể gặp được người bạn hợp ý như vậy, sau này nếu có thời gian, nhất định phải đến nhà họ Giang chúng tôi làm khách” Giang Kim Thanh cười mời.
“Nói không chừng sẽ gặp nhau sớm hơn, vài tháng sau không phải chính là Dược sư tịnh hội ở đảo Đông Hoàng rồi sao?” Tân Trạm nói.
“Đến lúc đó anh và tôi phải cùng nhau khiến mọi người kinh ngạc”
Giang Kim Thanh vẫy tay, hai người tách ra hai hướng đông tây.
“Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi”
Lấy thuyền bay Tử Quang, bay nhanh qua vùng đất hoang vu băng giá, Tân Trạm hơi cau mày.
Trong ý thức của mình, một luồng sáng đang không ngừng rời xa anh, dần dần rời khỏi phạm vi nhận diện trong thân thức của anh.
Tân Trạm vẫn luôn cẩn thận chặt chẽ, nhất là đối với người lạ.
Đột nhiên Phan Hùng nhiệt tình khiến Tân Thành luôn cảm thấy bất an.
Nhưng lưu lại dấu vết thần thức trên linh châu của đối phương, cảm nhận được linh châu không có dấu hiệu dừng lại, Tân Trạm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mặc dù nghi ngờ người khác có chút thất lễ, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Xác định phương hướng xong, Tân Trạm điều khiển thuyền bay tăng tốc, đi về hướng thành phố Mạc Châu.
Mà sau khi Tân Trạm rời đi, nơi anh dừng lại, một ngọn lửa đen kịt bỗng nhiên bùng lên, sau đó vụt tắt, biến thành một làn khói đen.
“Phù ma, ông có cảm thận thấy không, dường như có người đang theo dõi chúng ta” Đang bay nhanh, bống Tân Trạm cau mày, mở miệng hỏi.
“Tôi tra xét một chút” Nghe vậy, phù ma cũng lập tức giải tán thần thức.