Người Hồ Phong đang nói đến, dĩ nhiên là Tân Trạm.
Đã tới nông nỗi này rồi, anh cũng chỉ có thể nói dối thôi, thấy Tống quản gia không hề kiêng kị tý gì cả.
“Tân Trạm?” Tống tổng quản nhíu mày, cẩn thẩn suy nghĩ trong đầu một hồi “Đúng, cậu ta chính là huyết mạch Tân thị của hoàng triều Tân, địa vị cực kì cao, mày không đắc tội được đâu” Hồ Phong bịa chuyện.
Tống tổng quản giật giật mắt, cúi đầu lại nhìn ánh mắt mà Hồ Phong trộm liếc tới, rồi đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong lòng đã chắc chắn.
“Hồ Phong, tên nhãi con nhà mày dám lừa gạt tao sao, thật sự quá to gan đấy nhỉ. Còn cái mẹ gì mà nhân vật lớn hả?
Đừng nói là mày đang nói hươu nói vượn cho dù thật sự là Tân Hoàng của hoàng triều Tân tới đây thì ông đây cũng chẳng thèm sợ đâu, đây là thành cổ Đông Hoàng còn có người của Nhà họ Tống.
Tống tổng quản hừ lạnh, một cước lật bàn.
“Đánh cho tao, đánh tới khi nào hắn chịu nói thật thì mới thôi, nói cho mày hay nhé, đừng có hy vọng có người dám tới cứu mày nữa. Chỗ này là thành cổ Đông Hoàng, cho dù bọn †ao có đánh chết mày thì cũng chẳng có người dám nói lý cho mày đâu”
Hồ Phong bị ép tới góc tường, sắc mặt hắn đỏ lên, vô cùng xấu hổ và giận dữ nhưng mà hắn đã bị hội Dược sư đuổi đi rồi, ở nơi này còn có ai có thể làm chỗ dựa cho hắn đây.
Cho dù là Tân Trạm thì cũng sẽ sợ mà không dám đắc tội với Nhà họ Tống.
Hồ Phong đã chuẩn bị tốt sẽ bị đánh bầm dập rồi, lúc này ở sân chỗ cửa lớn ầm ầm một tiếng mở ra.
Ván cửa kia bị đập đến vỡ tan, thân ảnh kia vốn dĩ thủ vệ ở bên ngoài thì lại đột nhiên bay ngược vào trong, thế tiến như sấm sét, ầm ầm đánh bay đám tu sĩ của Nhà họ Tống.
Đây đều là tu sĩ Phân Thần cao phẩm cả thế nhưng lại không chịu nổi lực đánh của người này, cả đám thi nhau bay vào đập vào trên vách tường, nôn máu ngã ra đất, hiển nhiên là đã bị thương không hề nhẹ.
Tống tổng quản và Hồ Phong cũng kinh ngạc nhìn về phía ngoài cửa.
Người nào mà dám động thủ với Nhà họ Tống ở thành cổ Đông Hoàng.
Chỉ thấy tiếng tia nắng lấp lánh chiếu rọi, một người thanh niên trẻ tuỏi và một hòa thượng đang đứng ở cửa.
“Xem ra bây giờ tới là vừa đúng lúc” Tuệ Khả cười nói: “Người bạn này của cậu, chẳng thú vị gì hết ý”
Tân Trạm cũng lắc đầu không nói gì.
Anh không ngờ rằng mình chỉ cho Hồ Phong một ít phương thuốc dân gian và linh đan mà lại thiếu chút nữa đã hại người ta rồi.
“Bọn mày là kẻ nào, dám động thủ với người của Nhà họ Tống ở thành cổ Đông Hoàng, quả thật là muốn chết mài”
Tống tổng quản hồi phục lại tinh thân, mặt âm trầm quát mắng.
Hắn thấy Tân Trạm ăn mặc bình thường, tu vi cũng rất bình thường hơn nữa Tuệ Khả ở bên cạnh lại thu liễm khí tức khiến cho giống như một gã hòa thượng vô hại, nên hắn nhất thời thấy yên lòng hơn.
“Làm sao, mày có thể tùy tiện đánh người còn bọn tao thì không được trả thù à?” Tuệ Khả nghiền ngẫm nói.
“Đương nhiên, đây là thành Đông Hoàng, là địa bàn của Nhà họ Tống, bọn mày chỉ có thể bị đánh, không có tư cách đánh trả” Tống tổng quản ngạo nghễ nói.
“Vậy nếu tao đánh người thì sao?” Tuệ Khả nói.
“Vậy thì mày nhất định phải chết” Tống tổng quản cười lạnh.
Bốp!
Hắn còn chưa nói hết đã cảm thấy hai má đau nhức giống như bị cái mâm xay nghiền qua vậy bị nghiền đi nghiền lại từng cái rồi đột nhiên bay ra ngoài.