“Thời gian ngủ say quá lâu rồi, làm như con kiến này không rõ ý nghĩa của hai từ Ma Tôn nữa, vừa đúng lúc lão phu dạy dỗ lại các người.”
Vụt vụt vụt!
Tốc độ của những cây đỉnh dài này nhanh như chớp, rõ ràng những tu sĩ này đã ra tay trước, nhưng những cây đỉnh sắt này lại ra sau mà đến trước, nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ.
Rất nhiều tu sĩ còn chưa kịp ta tay, liền bị những cây đinh dài đâm thủng, toàn bộ đều biến thành tổ ong, ngay cả nguyên thần cũng nổ tung.
Có một số cường giả đưa ra toàn bộ pháp bảo cố gắng để ngăn cản, nhưng mà cho dù bọn họ cú dùng đao kiếm chém như thế nào, thì vẫn là vật để bảo vệ như là mai rùa, lúc những cây đinh dài này tiếp cận đến gần liền biến thành sương đen, đợi đến khi đến trước mặt bọn họ mới ngưng tụ lại.
Khuôn mặt bọn họ lộ ra vẻ hoảng hốt, cũng không kịp để thi triển bản lĩnh của mình nữa, cây đỉnh dài màu đen liền cắm thẳng vào người bọn họ.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, chỉ trong chốc lát, dưới ánh mắt hoảng sợ của những người khác, mười mấy người tu sĩ xông lên, toàn bộ đều chết dưới những cây đỉnh dài màu đen kia, thực sự là làm da đầu người khác tê cứng.
Mà nguyên thần vỡ nát của những người này, bị cây đỉnh dài đó thay đổi thành làn sương đen rồi bao trùm lấy, toàn bộ đều đưa vào trong miệng của Tố Thế Ma Tôn.
Lúc này ở giữa không trung, chỉ có Tống Linh Thông đang cố gắng chống đỡ, anh ta dùng một pho tượng tỏa ra ánh sáng chói lòa, những cây đinh dày đó đều như thủy triều mà tản ra hay bên.
“Hừ, cho dù ông có là Ma Tôn, tôi cũng phải diệt ma”
Tống Linh Thông cười lạnh, cảm giác được mình có cơ hội Nếu ở trước mặt mấy trăm người, giết được Ma Tôn thượng cổ, không chỉ phá hủy kế hoạch của nhà họ Sài, mình còn có thể nổi tiếng khắp thiên hạ.
Trong mắt anh ta hiện lên sự tàn nhãn, cắn chặt đầu lưỡi.
“Chết cho tôi.”
Tống Linh Thông hét lớn, dùng thanh trường kiếm mà xông lên, đâm về phía Ma Tôn.
“Chỉ được chút tài mọn”“
Tố Thế Ma Tôn khinh thường mà liếc một cái, đột nhiên ông ta giơ một nhón tay ra.
Đầu ngón tay đó trực tiếp chém ra một nhát kiếm sắc bén.
“Kiêu ngạo, đây là kiếm gia truyền của của tộc Đông Hoàng tôi, không thể đánh gãy được đâu.” Tống Linh Thông tự tin mà nói.
Cạch cạch cạch!
Nhưng chỉ một lát sau, cây bảo kiếm được Đông Hoàng lưu truyền lại liền đứt thành từng đoạn nhỏ.
Ngón tay của Tố Thế Ma Tôn cứ như sắt thép cứng cáp nhất thế giới, đầu ngón tay đụng vào một cái, bảo kiếm liền không hề có cơ hội chống đỡ, đều biến thành tro bụi.
Sắc mặt Tống Linh Thông liền thay đổi, anh ta phun ra một ngụm máu, mùi mạnh về phía sau.
Mà ngay lúc này, lúc mọi người đều không chú ý thì có một bóng hình yên lặng mà xông lên từ phía sau mọi người lên tế đàn.
“Ngăn cậu ta lại.”
Chợt ánh mắt Tố Thế Ma Tôn vẫn luôn vênh vênh tự đắc trở nên lạnh lẽo, hét với ra phía sau.
Ầm ầm!
Hai gã vệ sĩ nhà họ Sài vừa hoàn hồn lại, định đi ngăn cản, thì hai ngọn lửa điên cuồng mà bay đến, đánh bay hai người ra ngoài.
“Tìm chết”
Nhìn thấy Tân Trạm bay đến phía lôi đài, Tố Thế Ma Tôn hét lớn, ma khí cuồn cuộn lại tăng vọt lên, biến thành một móng vuốt che kín bầu trời, âm ầm mà hạ xuống.
“Không thể tiếp tục được nữa”
Chương 1664
Tân Trạm lắc đầu, dồn sức mà rút lui, xoay chuyển càn không liên hồi, tránh khỏi vuốt quỷ của làn sương đen này.
“Tân Trạm, hóa ra là mày”
Sài Chính Đạo nhìn thấy người đến, lập tức mắt liền đỏ au lên.
Trước đây anh ta nhận được tin từ trưởng lão, biết được tu vi của Tân Trạm tăng, nhưng không ngờ được anh lại có lá gan đến chỗ để thừa kế này.
“Khí tức này là của người đeo mặt nạ quỷ, hóa ra cậu ta gọi là Tân Trạm”
Trần công tử thầm nói trong lòng, mặc dù trước đây Tân Trạm vẫn luôn đeo mặt nạ, nhưng mà lúc tự nổ thì khí tức tràn ra ngoài, cậu ta vẫn có thể nắm bắt được.
Tân Trạm bị xua đi, Tố Thế Ma Tôn cũng không dám sơ ý, trực tiếp bay lại trấn thủ ở tế đàn.
“Không được, tế đàn này ông ta canh chừng quá nghiêm ngặt rồi, căn bản không có cơ hội.”
Tân Trạm khẽ lắc đầu, nói với mọi người: “Làn sương đen quanh người tên Ma Tôn này lại tăng thêm rồi, ông ta hút nguyên thần của chúng ta, thì sẽ tăng cao tu vi, tuyệt đối không được đi tặng mạng nữa.”
“Còn có, chúng ta chậm rãi thối lui, tên Ma Tôn này rất quan tâm đến tế đàn, giờ hành động của ông ta đang bị giới hạn, không dám rời quá xa để tấn công chúng ta”
Tiếng quát của Tân Trạm đã làm thức tỉnh mọi người.
Tố Thế Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, mọi người liền lùi về phía sau, dần dần đi đến bên rìa của trận pháp.
Ma Tôn và đám người nhà họ Sài đó, quả nhiên không đuổi đến.
“Tên Tân Trạm này thực sự rất đáng ghét, làm những tên tu sĩ kia thông minh lên, sao nào, muốn chúng tôi ra tay giúp ông đoạt nguyên thần không?” Sài Chính Đạo mở miệng nói.
“Không cần đâu, tôi muốn lợi dụng tế đàn, nuốt trọn bản nguyên ngũ hành của Như Ý Tiên Tôn, tự nhiên sẽ trở thành vô địch không ai sánh bằng. Người của cậu bảo vệ cho tốt tế đàn là được rồi”
Tố Thế Ma Tôn lắc đầu cười lạnh nói: “Đợi tôi thành công hoàn toàn, thoát khỏi sự khống chế của tế đàn này, thì những người này đều sẽ trở thành đồ ăn của tôi một cách dễ dàng thôi, sớm muộn cũng như nhau hết”
“Đợi sau khi ông thoát khỏi giam cầu, ông sẽ giúp đôi đạt được việc kế thừa Như Ý Tiên Tôn chứ đừng có mà lừa tôi đấy”
“Bổn tôn sẽ không nuốt lời, hơn nữa tôi có một phần hồn phách đang nằm trong tay người nhà họ Sài cậu, làm sao có thể lừa cậu được” Tố Thế Ma Tôn lắc đầu nói.
Trong lòng Sài Chính Đạo cũng thấy an tâm.
Nền tảng để hai bên hợp tác, chính là nhà họ Sài giúp đỡ cho Tố Thế Ma Tôn thoát khỏi sự giam cầm, mà Ma Tôn lại giúp hắn đạt được toàn bộ những gì kết thừa của Như Ý Tiên Tôn, nhưng giờ Tố Thế Ma Tôn càng ngày càng mạnh, làm cho hắn có chút lo lắng bất an.
Dù sao đối phương cũng là một ma đầu vô tình vô nghĩa, nhưng mà nghĩ đến trong tay cha mình có thứ kiềm chế Ma Tôn, mới trở nên yên tâm.
“Nhưng mà nhìn những con kiến này, cứng đừng chiêm chiếp oai oái ở phía xa, vẫn là một chuyện rất vướng mắt. Lát sẽ cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội.”
Tố Thế Ma Tôn nở một nụ cười lạnh lẽo, ông ta lật bàn tay, một làn sương đen tuôn ra, trước đây những tàn hồn bị ông ta trừng phạt đã yếu ớt thoi thóp, giờ lại trở nên sinh khí dồi dào.
“Ông chủ, trước đây là tôi phạm sai lầm, nhưng mà xin ông hãy cho tôi một cơ hội hối cải” Tàn hồn đó lập tức cầu xin.
“Giờ bản tôn đang cho cậu một cơ hội, giết mấy tên tu sĩ kia đi, mang thật nhiều nguyên hồn về đây”
“Vâng, chắc chắn tôi sẽ không phụ kỳ vọng của ông, tôi sẽ giết chết hết mấy tên tu sĩ ngu ngơ kia” Vẻ mặt tàn hồn đầy kích động mà nói.
Tố Thế Ma Tôn mỉm cười, cơ thể ông ta khẽ chấn động.
Chương 1665
Lúc này, đột nhiên làn sương đen bao bên ngoài trở nên sôi súc, xông thẳng lên trời.
Sau đó nó không ngừng lan tràn ra khắp nơi, bao xung quanh trận pháp, bày ra trận pháp.
Từng tấc từng tấc, đến khi trong mấy mét đó, đều bị làn sương đen lấp kính, toàn bộ ánh sáng đều bị làn sương đen ngăn cản.
Trong lòng toàn bộ những tu sĩ đều trở nên kinh hãi, trong nháy mắt nơi đó trở thành một mảng đen kịp, giống như trời tối mà không thể thấy được năm ngón tay đâu vậy.
“Ha ha ha” Tàn hồ đó bay ra từ bên người Tố Thế Ma Tôn, anh ta xuyên vào làn sương đen, không hề có chút khó khăn nào cứ như cá gặp nước vậy.
“Nên giết ai trước đây nhỉ?”
Ánh mắt tàn hồn lạnh lẽếo mà nhìn đám người tu sĩ, đột nhiên anh ta ngửi được một cỗ khí tức.
Ánh mắt liền cố định lại, nhất thời thập trung lên người Tân Trạm.
“Chính là tên khốn này, hại ông chủ suýt nữa thì giết chết tao, phải diệt mày trước”
Tàn hồn cười lạnh một tiếng, anh ta lẳng lặng không một tiếng động mà chui vào trong làn sương đen, giống như đã biến thành một phần khí đen vậy, thu toàn bộ khí tức lại, lặng lẽ tiến đến gần Tân Trạm.
Mọi người đến gần rìa của trận pháp, mỗi người đều vô cùng hoảng loạn.
Ma Tôn này mạnh như vậy, cả Tống Linh Thông đem cả vũ khí gia truyền ra cũng không phải là đối thủ, mặc dù bây giờ không thể hoạt động được nữa, nhưng mà sau khi thoát khỏi vòng vậy, thì không phải bọn họ sẽ xong đời hết sao?
“Các vị, bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta không thể cứ chạy trốn thế này mãi được, hơn nữa Ma Tôn đó lợi dụng tế đàn để hấp thụ bản nguyên ngũ hành, anh ta sớm muộn gì cũng xông đến, giết hết toàn bộ chúng ta” Trần công tử hét lên.
“Trận pháp thì không thể phá được, cũng không đánh lại được Ma Tôn này, chúng ta có thể làm sao nữa?” Một người phụ nữ đang mang khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên khóc nấc lên nói: “Hu hu, sớm biết nguy hiểm như thế này, tôi se không đến chỗ kế thừa này nữa”
“Tống công tử, có còn cách gì nữa không?”
Rất nhiều người sốt ruột mà nhìn về phía Tống Linh Thông.
Thời gian cứ trôi qua từng chút, thì bọn họ thực sự là đang đợi chết mà.
“Cách, thì tôi có một cách” Lúc này Tống Linh Thông đã chữa trị xong vết thương, ánh mắt anh ta khế chuyển động, rồi đột nhiên nói.
Mọi người đều nổi lên hy vọng, người phụ nữ đang khóc lóc kia đang định nói.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy phù một tiếng, một đám khí đen xẹt qua cơ thể của cô ta, người phụ nữ đó trợn tròn mắt, chậm rãi mà nhìn xuống ngực, kinh hãi mà phát hiện cơ thể của mình lại bị đâm thủng một lỗ lớn.
Trong nháy mắt máu đang phun ra, người phụ nữ hét thảm một tiếng, ngã xuống đất, một làn sương đen xét qua rất nhanh, nguyên thần của người phụ nữ vừa bay ra cũng bị bắt đi.
“Cứu mạng, cứu mạng với.”
Trong làn sương đen, người phụ nữ liên tục kêu cứu, nhưng da đầu mọi người đều tê rần, ai cũng không dám tùy tiện xông vào trong đám sương đen cứu người.
“Vừa nãy cái thứ đáng sợ đó là cái gì vậy, tốc độ quá dọa người rồi”
Không ít tu sĩ chỉ nhìn thấy bóng đen lướt qua, người phụ này liền bị giết rồi, không khỏi mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Bọn họ nhao nhao lấy bảo vật hộ thể hoặc là bùa chú ra, cảnh giác mà nhìn xung quanh.
“Bên trong có Ma Tôn sắp hồi phục xong, bên ngoài thì có trận pháp ngăn cản, giờ còn xuất hiện ma quỷ, chúng ta xong thật rồi” Một tu sĩ suy sụp mà nói.
“Tống công tử, tình hình bây giờ rất nguy hiểm, có cách gì bảo vệ tính mạng, thì cậu mau nói nhanh lên” Có người sốt ruột mà nói.
“Được, chuyện này không được chậm trễ, vậy tôi nói thẳng luôn”
Chương 1666
Tống Linh Thông được người nhà họ Tống vây xung quanh, cũng không lo lắng tàn hồ kia, giọng nói của anh ta rất nặng nề mà nói: “Tình hình bây giờ, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, chúng ta đã lâm vào tình thế vô cùng xấu rồi, khoảng cách giữa sống chết chỉ là một sợi chỉ nữa, muốn đấu lại thì là không thể, chỉ có một cách duy nhất, đó là trốn”
“Trốn? Trốn thế nào?” Trái tim mọi người đều nhảy dựng lên, lại nghi ngờ mà hỏi.
“Lúc tôi vào Thánh Cảnh, chỗ tôi đã từng truyền lại cho nhà họ Tống tôi một đại trận để bảo vệ mạng sống, chỉ cần kích hoạt trận này, liền có thể có pháp môn để kết nối với thế giới bên ngoài, để tôi chuyển toàn bộ ra ngoài.” Tống Linh Thông tự tin mà nói.
“Tống công tử, có đồ tốt như vậy thì còn do dự gì nữa”
Một tu sĩ sốt ruột mà nói.
Ngay vừa nấy, có một người tu sĩ, bị bóng đen tấn công, chết oan chết uổng.
“Nhưng làm việc này cần có một điều kiện, là ngay lúc tôi khống chế trận pháp, trong trận chỉ có tôi là người có thể tin tưởng được, nhưng phải nói cho các vị biết, ai cũng không biết được, trong chúng ta, có nội gián của Sài Chính Đạo hay không” Tống Linh Thông dứt khoát mà nói.
“Chuyện này…” Mọi người đều có chút suy tư.
“Tống công tử, cậu có ý gì thì cậu cứ nói thẳng đi.” Một người tu sĩ nói.
“Muốn tôi bảo vệ các vị thì được, nhưng phải giao mệnh hồn ra, như vậy thì tôi mới yên tâm được”
Tống Linh Thông vung tay lên, toàn bộ người nhà họ Tống liền bắt đâu đứng xung quanh, bày ra đủ loại trận văn.
Người đàn ông râu ngắn kia cũng lấy ra thêm một món bảo vật, cắm ở trên mặt đất, linh khí tàn ra cuồn cuộn.
“Đương nhiên, nếu như các vị có bản lĩnh khác, vậy thì tôi cũng không ngăn cản” Vẻ mặt Tống Linh Thông mang vẻ không có gì đáng kể mà nói.
Tâm trạng mọi người đều có chút phức tạp, giao mệnh hồn ra, thì tương đương với bị nhà họ Tống quản chế, giờ nói thì dễ nghe, nhưng ai biết được sau đó có về được hay không.
“Tống công tử, tôi quen với chú của cậu, có thể thương lượng không?”
“Tôi là người thành cổ Đông Hoàng, người bảo vệ bên cạnh cậu có thể làm chứng”
Đối mặt với sự cầu xin, Tống Linh Thông chỉ lạnh lùng lắc đầu mà nói: “Ngại quá, Tống Linh Thông tôi chỉ tin tưởng bản thân mình”
Nhìn thấy những người tu sĩ quanh mình đều hét thảm lên mà chết mất, không ít người trở nên hoảng loạn.
Cho dù là làm nô lệ của nhà họ Tống, cũng còn hơn là chết.
“Tống công tử, tôi đồng ý giao mệnh hồn ra, tính tôi một cái đi”
“Tôi cũng thêm vào.”
Ngay lúc này, không ít người giao mệnh hồn ra, bay vào bên trong trận pháp mà Tống Linh Thông đã bày ra.
Tống Linh Thông mỉm cười, ai đến cũng không hề ngăn cản.
“Người thứ tám rồi”
Tàn hồn kia lượn lờ trong làn sương đen, trong tay còn đang cầm nguyên hồn của một ông lão đang hôn mê, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hài lòng.
Vốn dĩ lúc bắt đầu anh ta định đi trả thù Tân Trạm, nhưng theo bản năng, lúc tiếp cận Tân Trạm, anh ta cảm nhận được một khí tức nguy hiểm nồng đậm, điều này làm cho anh ta thay đổi chủ ý của mình.
“Giờ tên nhóc đó rất đề phòng, giết nó thì quá nguy hiểm rồi, vẫn là tìm cơ hội đã, giờ xử lý cho xong mấy đám tạp nham này đã, vừa đơn giản lại vừa an toàn, đây mới là việc mình nên làm”
Bên rìa trận pháp, không ít tu sĩ đã chạy về phía bên Tống Linh Thông, nhưng cũng có một số không đi đến.
Trong hơn bốn trăm tu sĩ, có thể tùy tiện mà giao mạng hồn của mình ra được, dù sao cũng chỉ là một số ít, đa số mọi người vẫn không đồng ý làm nô lệ.
Chương 1667
“Tân công tử, có cách gì không?” Trần công tử dẫn người nhà họ trận đến bên cạnh Tân Trạm, khách khi hỏi.
Trải qua chuyện ở đài tế, anh ta thật sự rất vô cùng bái phục Tân Trạm.
Tuy nhiên hiện tại vẫn chưa thoát khỏi khó khăn, giả sử lúc đó Tân Trạm không gạt Tố Thế Ma Tôn, tự mình tạo ra cơ hội, hiện giờ anh ta cũng đã giống hai kẻ bên trong kẻ chết mất tiêu rồi.
Cho nên Trần công tử cũng vững vàng tin tưởng, Tân Trạm nếu đã có thể phát hiện ra vấn đề từ sớm, thì không thể nào không có chút chuẩn bị.
Tìm cách sống sót, tuyệt đối không chỉ có Tống Linh Thông, Tân Trạm tuyệt đối cũng còn có cái khác.
“Tống Linh Thông không phải là bố trí trận pháp sao, cậu không có hứng thú ư?” Tân Trạm cười như không cười nói.
“Tống Linh Thông, vẫn là thôi bỏ đi”
Trần công tử nghe thấy cái tên này, không thoải mái cười một cái nói: “Đại đa số mọi người không hiểu anh ta, còn cho anh ta là công tử văn nhã, ôn hòa lương thiện cung kính cần kiệm khiêm nhường, nhưng nhà họ Trần và nhà họ Tống có không ít lần qua lại, cái tên đó không những mua danh chuộc lợi, hơn nữa tâm cơ vô cùng thâm độc, tôi thà là tin tưởng Tân công tử, cũng không muốn tin anh ta”
“Tân công tử, nếu như ở đây còn có ai có thể cứu chúng tôi, cũng chỉ có Tân công tử thôi, mong công tử hãy dẫn theo tôi với.” Trần công tử nghiêm nghị cúi người nói.
Anh ta cũng sợ chết, và anh ta muốn sống.
Cho nên đầu ốc anh ta mới tỉnh táo, biết Tân Trạm mới là người cuối cùng có thể làm được chuyện đó.
Không chỉ có Trần công tử, còn có một số tu sĩ cũng đi theo Tân Trạm.
Số lượng cũng có hơn trăm người.
Trong số những người này, cũng người có thù với nhà họ Tống, cho nên bọn họ thà chết cũng không hèn hạ khuất phục cho nhà họ Tống, cũng có cô gái đồ đỏ và ba người thuộc hạ tu sĩ và hộ vệ khác cũng đi vào bên trong đại điện, Trần công tử tiết lộ chuyện ở bên trong cho bọn họ biết chút ít, cũng đủ khiến bọn họ có chút bội phục.
Cũng có một số tu sĩ trong Thiên địa hỏa diễm bị khuất phục dưới con người của Tân Trạm.
Chỉ có điều những người này, có chút không giống với Trần công tử tin tương Tân Trạm tuyết đối, bọn họ chỉ là bị nhà họ Sài và Tố Thế Ma Tôn ép buộc nên không còn cách nào khác, muốn nằm trong nhóm để được sưởi ấm, xem thử Tân Trạm có cách gì hay không.
“Cậu thật sự muốn biết phương pháp của tôi?” Tân Trạm nói.
“Mong Tân công tử giải thích nghi hoặc” Tư thế của Trần công tử cúi thấp xuống nói.
¡ sẽ không trốn, mà cũng không trốn được, cách nghĩ của tôi chính là tìm được truyền thừa chân chính của Như Ý Tiên Tôn, kế thừa sức mạnh của ông ấy, sau đó đánh chết Ma Tôn”
Tân Trạm tràn đầy hứng thú nhìn Trần công tử.
Trần công tử như bị sét đánh, trừng thẳng mắt nhìn anh, suýt chút nữa là căn trúng đầu lưỡi.
Giết Ma Tôn, so với suy nghĩ lựa chọn trốn chạy của Tống Linh Thông, cách nghĩ này của Tân Trạm có thể nói là to gan vô cùng.
Thực lực của Ma Tôn, anh ta đã từng thấy qua, muốn tàn sát ông ta, điều này cần thực lực ra sao, và dũng khí thế nào.
“Đây có phải là quá mạo hiểm rồi chăng”
Trần công tử khó khăn nuốt nước miếng, dù cho bản thân chỉ còn lại nguyên thần nhất tôn, nhưng theo bản năng anh ta vẫn cảm thấy chấn động.
“Vậy cậu nghĩ Tống Linh Thông có thể chạy thoát được không?” Tân Trạm hỏi ngược lại nói.
“Cái này…” Trần công tử tự nhiên do dự, Sài Chính Đạo không có chút lo lắng nào, Ma Tôn cũng chưa có hành động, cái này vốn đã có chút kỳ lạ.
“Nói cho cậu biết vậy, bên ngoài nghĩa trang Đại Năng có sương trăng bao phủ, dù cho tin tức có truyền được ra ngoài, cũng sẽ không có bao nhiêu người có thể đi vào bên trong”