Gương mặt đang co lại trong chiếc áo choàng đen chợt hiện ra, một gò mát gầy gò, đôi mắt gần như lồi ra, cái miệng thì hõm sau, như một bộ xương khô, rõ ràng cực kỳ rợn người.
“Vậy thì dễ rồi, giao ra lệnh bài, tôi cho các người thuốc giải, bằng không tất cả các người đều sẽ bị độc phát mà chết”
Quỷ Sơn Độc Lão hừ lạnh nói.
“Ông dám đắc tội nhà họ Tăng chúng tôi, chẳng lẽ không sợ chúng tôi trả thù sao” Cậu Tăng cắn răng nói.
“Ha ha”
Quỷ Sơn Độc Lão một cước dẫm lên mặt của Cậu Tăng, khinh thường nói: “Trước khi cậu muốn uy hiếp tôi thì hãy hỏi thử ba cậu có dám nói chuyện như vậy với tôi hay không, hơn nữa khi tôi rời khỏi Quỷ Hải này, các cậu còn muốn bắt tôi?
Giao ra hay không, tôi cho cậu ba giây để suy nghĩ”
“Của ông đây”
Tu sĩ xung quanh nhìn thấy, đều là vẻ mặt châm chọc.
Trước đó tên nhóc này cực kì kiêu ngạo, bây giờ còn không phải cúi đầu cầu xin bọn họ sao.
Đáng tiếc, ở đây cũng không có ai là dược sư, hơn nữa cũng sợ đắc tội với Quỷ Sơn Độc Lão, cho nên tất cả mọi người đều chỉ nhìn không.
“Tôi quả thật có cách cứu cậu, nhưng mà cậu phải đưa cho tôi hai tấm lệnh bài của : Ngay lúc cậu Tăng cảm giác sắp không ổn, đột nhiên cảm giác có người đá cậu ta.
“Được, lệnh bài đều cho anh hết, anh mau cứu tôi đi”
Nhìn thấy Tân Trạm, cậu Tăng liền ôm lấy chân anh, giống như quơ được cọng rơm cứu mạng, gật đầu liên tục.
“Có điều cậu phải chịu thiệt thòi rồi”
Tân Trạm nhấc cậu Tăng dậy, nhưng mà không phải là nhấc mặt lên, mà là nắm lấy mắt cá chân, nhấc ngược lên.
Theo sau ngón tay giữa, lửa đột nhiên tràn ra, mạnh mẽ xông vào trong cơ thể cậu Tăng.
Cậu Tăng nhất thời kêu thảm thiết một trận, trên người toát ra một cỗ sương mù cháy đen, mùi hôi mịt trời.
Rồi sau đó cậu ta oa một tiếng, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, nhất thời cảm giác thân thể buông lỏng.
Tân Trạm lại đá mấy người khác một cước, sau khi lửa tuôn vào người, những người này cũng đều khôi phục lại.
“Đưa lệnh bài ra đây” Tân Trạm dương tay nói.
Cậu Tăng ánh mắt lóe lóe nói: “Anh đang nói gì vậy, lệnh bài gì?”