Anh cười nhạo một tiếng, dẫn mọi người về phía trước.
Nhưng điều khiến anh kinh ngạc lại chính là khí tức của Tân Trạm không phải xa hơn mà là càng lúc càng gần hơn.
Phá vỡ đi màn sương dày đặc, đám người Vương Tử mắt thường cũng có thể nhìn thấy Tân Trạm.
“Đã lấy được trứng rồi, mau đi thôi!” Tân Trạm hét to với bọn họ.
“Trứng gì cơ?” Đám Vương Tử sửng sốt.
Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt bọn họ đều thay đổi.
Bởi vì ngay sau lưng Tân Trạm, sương mù đen cuồn cuộn dữ dội, giống như đang sôi trào.
Hàng chục con Thị Huyết Lôi Ưng trong cảnh giới Phân Thần đang đuổi giết về hướng này.
“Bắt lấy”
Tân Trạm tiếp tục hô to, ba quả trứng chim ném ra ngoài bay về phía Vương Tử Mặc cùng hai người kia.
Đám Thị Huyết Lôi Ưng này có trí thông minh thấp và hoàn toàn không thể được huấn luyện thành sủng vật được, Tân Trạm đương nhiên không có hứng thú này.
Đám người kia ai dám bắt lấy thứ Tân Trạm ném ra chứ, theo bản năng linh khí bay ra, ba quả trứng bị nổ tung trước nhiều ánh mắt của nhiều con Lôi Ưng khác.
Trứng vỡ tung tóe, nhìn qua thì nó hoàn toàn xong rồi.
Phía sau Ưng mẹ và những con khác, nhìn thấy cảnh tượng này, cơn giận dữ của chúng gần như muốn thiêu cháy tất cả.
Loài người đáng ghét kia không những bắt con của chúng, mà còn giết hết.
Về phần Tân Trạm vì sao lại vứt trứng ra, mấy người kia đập vỡ trứng làm cái gì.
Đàn Lôi Ưng trí thông minh kém căn bản không cách nào hiểu nổi, bọn chúng cũng không cần thiết phải nghĩ xem cuối cùng là vì sao.
Bọn chúng căm hận dữ dội, trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất trước tiên đem toàn bộ loài người đang ở trong cốc giết hết.
“Bọn mày đã làm gì vậy, chết tiệt, đáng chết!”
Vương Tử nhìn thấy đoàn Lôi Ưng cuồng bạo, toát ra khí thế áp đảo xông lên hướng về phía bọn họ, tên ngu ngốc Tân Trạm chắc chắn đã làm gì chọc giận tới bọn chúng rồi.
Anh ta tóm lấy Tân Trạm, muốn khống chế anh.
Nhưng Tân Trạm một lần nữa sử dụng Càn Khôn dịch chuyển quyết, nháy mắt anh đã xông tới trước mặt mọi người.
“Anh cả, làm sao bây giờ?” Vương Lang sắc mặt tái nhợt nói.
“Còn có thể làm sao, chạy thôi”
Vương Tử bực mình, cũng chạy lên phía trên.
Không nói đạo lý được với đám yêu thú kia, không chạy chẳng nhẽ chờ chết sao.
Kết quả là hàng chục con Lôi Ưng điên cuồng truy đuổi, Tân Trạm chạy phía trước, theo sau là Vương Tử và những người khác.
Điều làm Vương Tử phát điên là Tân Trạm chạy phía trước vừa bay vừa ném ra các tấm bùa chú, hoặc là thi triển thuật pháp, không ngừng làm giảm đi tốc độ của bọn họ.
Nhưng một khi Tân Trạm tiến gần hơn, lại sẽ thi triển mấy thuật pháp kỳ quái, bỗng nhiên bay ra xa hàng trăm mét.
Kết quả là đằng sau đám Thị Huyết Lôi Ưng không bị quấy phá nên đã nhào về phía đám Vương Tử. Trong số đó đã có một vài con đã vươn móng sắc bén bổ vào tu sĩ, số còn lại không ngừng phun ra sấm sét.