Chương 429
Vừa dứt lời, mấy thuộc hạ của anh Ngô xông lên ấn Kiếm Hổ lên bàn, một con gao dăm kề sát vào cổ Kiếm Hổ,
“Kiếm Hổ, ông đây nhìn mày không vừa mắt đã lâu, nếu không có Tần Trạm che chở cho mày, ông đây đã sớm làm thịt mày rồi!” Anh Ngô nghiến răng nghiến lợi nói,
“Mày chỉ là một người bình thường, vậy mà dám cưỡi trên đầu tông sư như tao lâu như thế! Nếu tao không giết mày, trời đất khó dung!”
“Tông sư? Một tông sư cũng dám diễu võ dương oai sao?”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói rét lạnh,
Ngay sau đó, chỉ thấy cửa được mở ra, một người thanh niên mặc quần áo thể thao, đang lạnh lùng nhìn anh Ngô,
Nhìn thấy người này, sắc mặt anh Ngô lập tức thay đổi, mà Kiếm Hổ thì liều mạng la to: “Cậu Trạm, nhanh cứu tôi với!”
Anh Ngô hít sâu một hơi, anh ta nghiến răng nói: “Tần Trạm, mày đừng có mà xằng bậy, nếu không tao giết Kiếm Hổ!”
“Giết Kiếm Hổ?” Đôi mắt Tần Trạm hơi híp lại, sau đó tinh thần anh vừa động, con dao găm kia lập tức nứt vụn!
Mấy tên thuộc hạ của anh Ngô trực tiếp bị đánh bay ra ngoài!
“Anh có tư cách áp chế tôi sao?” Tần Trạm cười mỉa nói,
Nhìn thấy cảnh tượng này, anh Ngô tới mức toàn thân run lên,
Sống lâu như vậy, anh ta chưa bao giờ gặp võ tông! Đối với thực lực của võ tông vẫn luôn chỉ là nghe nói tới, bây giờ lần đầu tiên nhìn thấy, anh ta mới phát hiện hai người chênh lệch quá lớn!
“Cậu… Cậu Trạm, tôi sai rồi!” Anh Ngô “rầm” một tiếng quỳ trên đất: “Tôi tội đáng chết vạn lần, tôi… Tôi bị tiền che mờ mắt, tôi đảm bảo đây sẽ là lần cuối cùng.”
“Nếu biết tội đáng chết vạn lần, vậy anh đi chết đi.” Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên, trực tiếp đánh nát đầu anh Ngô!
Kiếm Hổ sợ tới mức thở hổn hển, hắn ta đi tới trước người Tần Trạm, kích động nói: “Cậu Trạm, cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp!”
Tần Trạm xua tay, ý bảo Kiếm Hổ ngồi xuống,
Sau đó Tần Trạm trầm giọng nói: “Về chuyện của tôi, anh nghe nói rồi đúng không.”
Kiếm Hổ vội vàng gật đầu nói: “Nghe nói, nghe nói rồi, cậu Trạm, chuyện này là giả đúng không?”
Tần Trạm nhìn hắn ta một cái, nói: “Cho dù là thật hay giả, chuyện này đều thành sự thật rồi. Cho nên kế tiếp sinh tồn thế nào, phải dựa vào anh rồi.”
Sắc mặt Kiếm Hổ lập tức hơi khó coi,
Dựa vào mình sao?
truyện này không có khả năng!
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp để mặt thẹo đến giúp anh.” Tần Trạm hít sâu một hơi: “Bây giờ tôi muốn nói với anh mấy chuyện quan trọng.”
“Thứ nhất, công ty tôi bảo anh lập ra lúc trước, bây giờ có thể có tác dụng rồi.” Tần Trạm nói: “Còn đưa vào hoạt động như thế nào, dựa vào chính anh, dược liệu sẽ có người đưa cho anh.”
“Thứ hai, công ty này nhất định không được có quan hệ với tôi, còn không thể phát triển quá lớn. Không cầu lợi nhuận, chỉ cầu chiếm lấy thị trường này.” Tần Trạm nói: “Anh hiểu ý của tôi không? Lợi nhuận bằng không cũng được, nhưng nhất định phải có liên quan đến mạch máu của mọi công ty hàng đầu trong ngành này!”
Tuy Kiếm Hổ lăn lộn trong giới xã hội đen, nhưng đã chuyển ngành hai mươi mấy năm, đưa vào hoạt động như thế nào, trong lòng hắn ta biết rõ,
Cho nên Kiếm Hổ nhanh chóng gật đầu nói: “Được, tôi đã hiểu.”
Ngay sau đó, Tần Trạm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nói: “Sau khi hoàn thành, công ty này tôi sẽ tặng cho anh. Đến lúc đó anh muốn bao nhiêu tiền đều có, bây giờ tuyệt đối không thể tham tài, nếu không tôi giết anh.”
“Nhất định, nhất định!” Kiếm Hổ vội vàng gật đầu nói,
Nhánh Kiếm Hổ này, thực ra trong lòng Tần Trạm biết rõ, là hoàn toàn không có khả năng thành công,
Cả Tân Châu đều biết Kiếm Hổ là người của Tần Trạm, muốn sinh tồn trong kẽ hở sao? Khả năng này gần như bằng không,
Sở dĩ Tần Trạm làm như thế, mục đích là hấp dẫn tầm mắt và hỏa lực, vì cụ Tô âm thầm phát triển chuẩn bị sẵn sàng,
Nhưng những lời này, Tần Trạm tuyệt đối không thể nói cho Kiếm Hổ,
Sau khi nói xong những lời này, Tần Trạm lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi,
“Mấy thi thể này, tự anh nghĩ biện pháp xử lý sạch sẽ đi.” Tần Trạm nhìn thoáng qua anh Ngô trên đất nói,
Kiếm Hổ liên tục gật đầu nói: “Yên tâm, yên tâm.”
Sau khi rời khỏi nhà Kiếm Hổ, màn đêm buông xuống Tần Trạm liền rời khỏi Đạm Thành,
Nơi này, tuyệt đối không thể ở lâu,
Ban đêm, Tần Trạm tùy tiện tìm một chỗ ẩn nấp nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây một đêm,
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên cạnh có khí tức xông ra,
Tần Trạm vừa định đứng dậy, thì thấy một bóng người quen thuộc,
“Phủ chủ?” Nhìn thấy người tới, Tần Trạm rất giật mình,
Con đường anh chạy trốn căn bản không có mục đích, hơn nữa tốc độ rất nhanh, sao phủ chủ tìm được tới đây?
Nghĩ tới đây, Tân Trạm lập tức cảm thấy có chút nguy hiểm,
Anh trầm giọng nói: “Phủ chủ, bà nhanh đi đi, nếu không bị người của hiệp hội võ đạo thủ đô nhìn thấy, nhất định sẽ liên lụy tới bà.’ “Đừng khẩn trương.” Phủ chủ vẫn là bộ dạng lười biếng như cũ, bà ấy ngáp một cái, nói: “Bây giờ tình cảnh của cậu rất an toàn, yên tâm đi”
Tuy nói vậy, nhưng Tần Trạm vẫn hơi lo lắng,
Anh mở thần thức của mình ra, bao trùm vài kilomet, phòng ngừa bị phát hiện,
Sau đó anh nhìn về phía phủ chủ, nói: “Phủ chủ, bà tìm tôi có chuyện gì sao?”
Phủ chủ mỉm cười nói: “Bây giờ cậu biết sự lợi hại của nhà họ Tô chưa? Bọn họ có thể nói đen thành trắng, có thể khiến một người tội không thể tha trở thành người lương thiện, có thể khiến một người trong sạch bị người ta đuổi giết.”
Nghe thấy lời nói của phủ chủ, Tần Trạm lại nở nụ cười,
Phủ chủ hơi kinh ngạc nói: “Cậu cười cái gì?”
Tần Trạm cảm thán: “Không nghĩ tới cũng có lúc bà không nhìn thấu.”
“Hả?” Phủ chủ nhíu mày,
Tần Trạm tiếp tục nói: “Tôi sớm đã biết năng lượng của nhà họ Tô và hiệp hội võ đạo thủ đô, chẳng qua tôi chỉ thuận thế mà làm thôi.”
Nói tới đây, Tân Trạm dừng một lát, tiếp tục nói: “Phủ chủ, hẳn là bà biết rõ, cho dù hiệp hội võ đạo thủ đô bắt tôi, bọn họ cũng không giết được tôi.”
Phủ chủ nhìn về phía Tân Trạm, trong đôi mắt không khỏi có chút kinh diễm,
“Không sai.” Phủ chủ gật đầu: “Cho dù cậu bị bắt, ban an ninh cũng sẽ mang cậu đi chế thuốc. Nhưng tôi không nghĩ ra được, nếu là như vậy, vì sao cậu còn trốn?”
“Tôi nhất định sẽ đến hiệp hội võ đạo thủ đô, nhưng không phải bây giờ.”
Tần Trạm nói: “Tôi không thể để bọn họ bắt không công như vậy được.”
Nói tới đây, trong mắt Tân Trạm lóe lên ánh sáng,
Lúc này phủ chủ mới phát hiện, mỗi một bước mà Tần Trạm đi, hình như đều tính toán cẩn thận,
“Cậu muốn để người của cậu bắt cậu đi, sau đó tranh công?” Phủ chủ hỏi,
“Đúng vậy.” Tần Trạm gật đầu nói: “Tôi sẽ không lãng phí cơ hội như vậy.”
Phủ chủ có chút tán thưởng gật đầu, bà ấy nhìn chằm chằm Tần Trạm rất lâu, sau đó cười nói: “Xem ra nhà họ Tô thật sự xem nhẹ cậu rồi.”
“Đúng thế” Tân Trạm lắc đầu: “Bọn họ tưởng tôi là một võ phu cuồng vọng, tưởng tôi bị thù hận che mờ mắt, chỉ tiếc bọn họ nhìn nhầm tôi rồi!”