Giống như chiêu Đồ Linh, hàm ý của chiêu Liệt Địa cũng không chỉ đơn giản là dùng thanh kiếm để làm nứt mặt đất xung quanh thôi, mà nó còn ngưng tụ linh khí và bản nguyên của đất lại.
Với bản nguyên, thứ Tân Phong Triết am hiểu nhất chính là bản nguyên của đất.
Tân Trạm cảm thấy thứ này cũng bình thường thôi, dù sao anh cũng hiểu rõ ý nghĩa của bản nguyên này rồi.
Lúc này Tân Trạm thi triển Liệt Địa, anh cũng cảm nhận được thân thanh kiến Thanh Đồng khẽ run lên, hệt như một con đê đã đầy ắp nước, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện tình huống có thể vỡ toác tràn lan.
Tân Trạm cũng không còn do dự thêm nữa, anh ngẩng đầu, tinh thần và nhận thức đều tập trung lên trên hai người kia.
Giơ thanh kiếm Thanh Đồng lên cao, sau đó mạnh mẽ chén xuống.
Kiếm mang cao ngút trời tựa như ngựa thoát dây cương, trong chớp mắt, nó tuôn ra từ trong thanh kiếm Thanh Đồng.
Nó tách ra thành hai con đường như phân chia tác làm hai dòng thác, tia sáng cao ngất xẹt qua hư không, điên cuồng đánh về phía hai anh em Hồ Minh và Hồ Trung.
Kiếm mang lướt qua, nơi nơi đều là tia sáng màu vàng của nó, tốc độ cực kỳ nhanh, âm thanh bùng nổ như bị vứt về phía đằng xa, như một cái đuôi xé rách hư không, chỉ đơn giản là quẹt ra một đường quỹ đạo mà thôi.
Ầm!
Tu vi của Hồ Trung hơi thấp, mũi nhọn của thanh kiếm này đuổi kịp nguyên thần của anh ta, trong khoảnh khắc anh ta còn đang hoang mang hoảng sợ, kiếm mang xuyên thẳng qua người hắn.
Không hề có bất kỳ âm thanh kinh sợ nào, cũng chẳng hề có tiếng linh khí nổ tung ùn ùn kéo đến.
Kiếm mang xuyên qua, trong nháy mắt, nguyên thần của Hồ Trung phân ra thành hai khúc, sau đó anh ta còn chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể đã từ từ biến mất giữa đất trời.
“Em trail”
Hồ Minh thấy thế, trái tim phảng phất như rỉ máu, giận dữ gào lên.
Mặc dù hai anh em bọn họ làm đủ thứ chuyện ác độc tày trời, nhưng tình cảm giữa hai anh em lại rất hòa thuận với nhau.
Bây giờ, thấy Hồ Trung đã bỏ mạng, còn kiếm mang kia vẫn luôn đuổi theo mình sít sao, hai mắt Hồ Minh chỉ còn lại hận thù chẳng gì sánh được.
Anh ta cũng ý thức được mình không thể nào sống sót chạy thoát khỏi mang kiếm kia, vậy chỉ bằng cùng chết cả di.
“Mau lấy ra, mau cùng chết với người này đi.”
Ở bên một quảng trường khác, đôi con ngươi của Trần Ngạo Thiên cũng rụt lại, tim đập rộn lên.
Ông ta cũng không ngờ Tân Trạm sẽ nhìn thấu và hiểu rõ ma công của anh em nhà họ Hồ, thậm chí còn mượn nó để làm hai người họ bị thương nặng thế kia.
Nhưng thế cục hiện tại của Hồ Minh và Hồ Trung đã định sẽ thất bại, nhà họ Trần cũng buộc phải thua theo.
Bởi vì trong tay Hồ Minh có tà vật từng được ông ta tặng cho. Nếu như anh ta sử dụng chí bảo đó, chắc chắn Tân Trạm cũng sẽ phải cùng chết với hắn, nếu đã vậy thì hai bên không phân thắng bại rồi.
Còn tên Diệp Hạo Long nhà họ Diệp đã bị thương nặng, nếu như Tân Trạm bị Hồ Minh giết chết, ngoài Tân Trạm, nhà họ Trần vẫn còn một đỉnh phong cảnh hợp thể, có thể lật ngược ván cờ, chuyển bại thành thắng.
“Tà đỉnh, tôi nguyện hiến tế hết thảy tuổi thọ của mình để giết người này”
Trong lúc Trần Ngạo Thiên căng thẳng lo lắng, Hồ Minh đã lấy chí bảo ra.
Chương 2611
Đây là một cây đinh dài chừng một ngón tay, nhìn bề ngoài không khác gì một cây đinh bình thường cả.
Trên thân đinh loang lổ vết rỉ sét, nhìn như mục nát đến độ nào rồi.
Hồ Minh cầm lấy cây đinh dài ấy thật chặt, sau đó truyền linh khí.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Những vết tích trên cây đinh loang lổ vết rỉ sét đấy bắt đầu bong tróc ra không ngừng, mũi nhọn của cây đỉnh dài lộ ra một đoạn cực kỳ bén nhọn.
Hồ Minh đau đớn gào lên thảm thiết, mắt thường cũng có thể thấy nhìn thấy cơ thể anh ta nhanh chóng trở nên già yếu anh ta đi.
“Tân Trạm, mày chết đi cho tao!”
Đợi cây đỉnh dài này hút hết sức sống của hắn, không cần Hồ Minh khống chế, nó cũng tự động bay ra, trực tiếp bay về phía Tân Trạm.
“Tốc độ của thứ này…”
Tân Trạm thấy cây đinh dài bay đến, đồng tử hơi co rút lại.
Sau khi vật này rời khỏi Hồ Minh, nó biến mất giữa đất trời, lúc nhìn thấy bóng dáng của nó, nó đã bay đến trước mặt Tân Trạm.
Xa nghìn dặm, vậy mà chỉ một cái chớp mắt đã đến ngay.
Tốc độ của cây đỉnh dài này cực kỳ nhanh, nhanh đến mức người khác không thể nào bắt được quỹ đạo di chuyển của nó.
“Không phải biến mất, mà là vật này có thể xuyên không qua không gian, giống như Càn Khôn dịch chuyển của tôi” Tân Trạm thầm kinh ngạc trong lòng.
Tu sĩ hiểu thuật pháp không gian có thể xuyên qua hư không, vượt sông vượt cả những nơi cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng đây vẫn là lân đầu tiên anh nhìn thấy một vũ khí không cần ai khống chế mà có thể tự động xuyên qua không gian.
“Tân Trạm, mau tránh ra, không thể đụng vào vật này”
Ngay lúc đó, ông cụ Diệp nhìn thấy cây đinh dài, sắc mặt cũng thay đổi.
Mặc dù ông không biết thứ đồ này đến từ đâu, nhưng dựa theo cảm giác của bản thân, ông có thể thấy được bản chất cảnh giới độ kiếp của nó.
Không cần ông cụ Diệp nhắc nhở, sau khi cây đinh dài nhọn rỉ sét này tiến lại gần, cơ thể Tân Trạm đã cảm nhận được sự nguy hiểm ập tới.
Cây đinh dài không hề mang theo linh khí, thoạt nhìn cũng sẽ không gây nên những vết thương quá lớn vậy mà lại khiến thần hồn của Tân Trạm cảm nhận được sự đáng gờm của nó theo bản năng, cả cơ thể cũng run rẩy trong vô thức.
Lông tóc toàn thân dựng thẳng, tinh thần ấn đường lóe lên, Tân Trạm lập tức mở Càn Khôn Di Chuyển quyết ra.
Cơ thể Tân Trạm bỗng biến mất, lui về phía sau cả ngàn mét.
Nhưng điều làm trái tim Tân Trạm càng hoảng sợ hơn chính là lúc Tân Trạm vừa hiện thân, cây đinh này lại như hình với bóng mà bay càng gần đến.
Vèo vèo!
Chẳng đợi Tân Trạm động đậy thêm, ngay khi anh vừa đưa tay lên, cây đinh đâm thẳng vào lòng bàn tay anh.
Tân Trạm đau đớn rên lên một tiếng, da thịt bị cây đinh bén nhọn đâm vào tựa như bị đầu châm khiến khí tức mục nát suy bại bắt đầu tản ra khắp cơ thể anh.
Trong chớp mắt, những nơi bị cây đỉnh dài đâm phải vốn là làn da sáng sủa đầy tính đàn hồi bỗng bắt đầu già héo úa tàn đi, trở nên khô khốc, đầy nếp nhăn.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay anh bỗng biến thành một bàn †ay của một ông già.
“Đây là tử khí.”
Chương 2612
Trái tim Tân Trạm lại càng đập nhanh hơn, cảm nhận tử khí này không ngừng khuếch tán xung quanh.
“Ha ha, mày chết chắc rồi, dù mày có cắt đứt cánh tay cũng vô dụng mà thôi, thứ cây đinh dài này phong ấn chính là thần hồn của mày”
Lúc này Hồ Minh cũng tiều tụy hẳn đi, từ một người đàn ông trung niên bỗng chốc hóa thành lão già già nua.
Vì không thể tránh khỏi kiếm mang của Tân Trạm nên Hồ Minh nhanh chóng bị nó cắt thành hai khúc, nhưng anh ta vẫn đang cười ha hả.
Coi như anh ta chết rồi, vậy Tân Trạm cũng phải chết cùng anh ta.
“Tên khốn nạn Hồ Minh này, tử khí bên trong cây đỉnh dài này sẽ tràn lan cả người cậu, rồi sẽ hút đi hết tất cả sức sống của cậu đấy, Tân Trạm cậu mau làm gì đó đi, nếu không cũng sẽ chết già như tên Hồ Minh kia thôi”
Phù Ma quát to.
Tân Trạm cũng nhíu chặt mày, lời nhắc nhở của Phù Ma không sai, nếu như cứ để cho tử khí này tùy ý khuếch tán, vậy toàn bộ cơ thể của anh sẽ suy kiệt rồi chết đi thật.
Nhưng bất kể linh khí tiên khí hay yêu khí cũng đều không có cách nào ngăn chặn được tử khí chết tiệt này lan tràn.
Thậm chí là có dùng đến Phệ Thiên Trùng cũng không có cách nào cứu được.
Từ xưa đến nay, Tân Trạm chưa từng đối phó với khí tức, cũng chẳng ai dạy anh phải đối phó với sự xâm nhập của tử khí thế nào.
“Đây là tử khí, hãy suy nghĩ xem có cái gì có thể chống lại nó hay không.’ Phù ma nói.
“Chống chọi lại tử khí, tôi biết rồi, sinh cơ!”
Đôi mắt Tân Trạm sáng lên, sống chết đang trước mắt cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa rồi.
Ngay lúc cảm nhận được ranh giới màu xám tách biệt sự sống và cái chết, sinh cơ bỗng ào ra, lan tràn về phía tử khí.
Xì xì!
Hệt như dầu nóng gặp nước, hai loại khí này đụng vào nhau, tạo ra một chuỗi âm thanh.
Tử khí bị sinh cơ ngăn cản lại, hai chúng nó bắt đầu triệt tiêu lẫn nhau, không ngừng chống đối nhau.
Một khoảng thời gian ngắn đó, tử khí không tiếp tục lan tràn trong cơ thể nữa, Con rắn nhỏ sinh cơ mà Tân Trạm luyện được chỉ còn lại một nửa.
Điều này cũng đồng thời làm Tân Trạm có chút đau lòng, cũng lo lắng không biết rốt cuộc cây đinh này chứa bao nhiêu tử khí.
“Nếu như hai loại khí tức của sự sống và cái chết va vào nhau, hai thứ này sẽ đấu chọi với nhau, tử khí và tử khí cũng sẽ thế à?”
Trái tim Tân Trạm khẽ run lên, sau đó khống chế rắn nhỏ tử khí qua bên mình.
Hiện tại tử khí của cây đinh dài chỉ còn lại một mảnh nhỏ trong phạm vi một bàn tay.
Thế là Tân Trạm lấy tử khí của mình, tản tử khí của cây đỉnh dài ra, rồi bọc lại thành một vòng.
Cuối cùng thu sinh cơ lại.
Tử khí đó mất đi kẻ địch, trong nháy mắt bắt đầu khôi phục lại sức sống mà khuếch tán ra bốn phía.
Nhưng ngay sau đó, nó nhìn thấy tử khí bao vây xung quanh Tân Trạm.
Rõ ràng tử khí trong cây đinh dài đã ngớ ra, sau đó nó quanh quẩn xung quanh một vòng, sau khi phát hiện bốn phía đều có tử khí, dường như nó cảm thấy Tân Trạm đầy tử khí nên ngưng tụ lại thành một hình tròn trong lòng bàn tay Tân Trạm.
Cây định dài rỉ sắt như mất đi sức mạnh, rơi vào trong lòng bàn tay Tân Trạm, sau đó bị Tân Trạm nắm lấy.
Chương 2613
Tân Trạm hít sâu vào một hơi, lúc này phát hiện cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
Tình cảnh vừa nấy trông đơn giản, nhưng nếu như Tân Trạm chậm một bước, tử khí này sẽ khuếch tán, dù có tử khí chống chọi lại được cũng khó mà bọc nó lại với diện tích lớn như vậy.
Lúc đó anh thật sự sẽ tiêu đời mất thôi.
“Mau cắt tay đi, như vậy thì tử khí cũng sẽ biến mất luôn”
Phù Ma kích động mở miệng nói.
“Cắt cái đầu ông ấy”
Tân Trạm cạn lời liếc nhìn Phù Ma, nghiến răng mảng lão một câu.
Mặc dù Phù Ma nói đúng, nhưng bỗng dưng chỉ vì một dòng tử khí mà không cần một bàn tay đang yên đang lành này nữa thì quá thiệt thòi rồi.
Tu luyện đến trình độ này, chân tay bị đứt có thể dùng bí pháp để làm lại lần nữa, nhưng dù sao cánh tay mới cũng không thể sánh được bằng cái cũ, cả cơ thể cũng thế, cũng cần rèn luyện trăm ngàn lần nữa mới có thể dùng được.
“Thằng nhóc thối này, thiệt thòi một chút có làm sao” Phù Ma cũng tức giận đến mức giậm cả chân.
“Nếu cậu không cắt bỏ, dòng tử khí này cũng chẳng nghe cậu khống chế, nó chính là một quả lựu đạn đó, nếu cậu sơ sẩy không khống chế được tử khí, nó sẽ phát tán lại, sinh cơ của cậu sẽ bị cắn nuốt đến tận cùng đấy”
“Mất đi cây đinh làm bản thể, loại tử khí này không thể giết được tôi đâu, hơn nữa nói không chừng sau này loại tử khí dày đặc vầy còn có thể dùng tới đấy chứ”
“Phù Ma, ông cứ để cho tôi đánh cược một lần đi, sau này nếu có gặp phải nguy hiểm mà tôi thực sự không thể điều khiến được nó, vậy tôi sẽ suy nghĩ cách cắt cánh tay này đi”
Thấy sức mạnh có tính uy hiếp kinh khủng của cây đỉnh dài rỉ sắt vừa nãy, Tân Trạm cũng rung động.
Cho nên mới quả quyết đưa ra một quyết định to gan như vậy, bọc loại tử khí này và tử khí của con rắn nhỏ của mình phong ấn lại trong lòng bàn tay.
“Chưa, chưa chết à? Sao có thể chứ!”
Lúc Tân Trạm chống chọi lại cây đinh dài rỉ sắt trông vừa chậm chạp vừa khốn khổ.
Trên thực tế, một khi bị loại tử khí này xâm nhập vào thì nguyên thần của tu sĩ sẽ bị ăn mòn vô cùng nhanh chóng, nếu như Tân Trạm không quả quyết lấy sinh cơ nhị khí bọc lại thì e rằng chỉ sau mấy hơi thở đã chết mất rồi.
Mặc dù Hồ Minh bị thanh kiếm chém đôi, nhưng bởi vì chấp muốn chứng kiến Tân Trạm cùng chết với mình nên tàn hồn của anh ta vẫn chưa hoàn toàn tiêu thất.
Lúc này thấy Tân Trạm khôi phục lại như bình thường, cây đỉnh dài rỉ sắt cũng bị anh ta năm trong lòng bàn tay, Hồ Minh kinh hãi tột cùng, khó mà có thể tin được.
Ở một bên khác, sắc mặt Trần Ngạo Thiên tái mét, ngẩn cả người ra.
Tân Trạm còn sống, vậy mà anh ta vẫn chưa chết, kết quả này khiến cơ thể ông run rẩy như bị sét đánh trúng đầu.
Thượng cổ ma công của anh em nhà họ Hồ không thể giết chết Tân Trạm, kể cả vật tà khí ăn mòn nguyên thân của tu sĩ cũng chẳng thể làm gì được anh ta.
Dựa vào cái gì chứ?
Chẳng qua Tân Trạm cũng chỉ là một thanh niên của hợp thể cảnh tứ phẩm thôi, sao anh ta lại có thể thoát khỏi mấy tình cảnh buộc phải chết thế này chứ.
Anh em nhà họ Hồ thua rồi, như thế chẳng phải nhà họ Trần cũng đã đánh cược thua rồi sao.
“Thấy tôi chưa chết nên anh kinh ngạc lắm à? Vậy giờ chắc anh có thể an tâm nhắm mắt rồi”
Tân Trạm thu cây đinh dài lại, một đường kiếm khí xẹt qua giữa không trung, chút tàn hồn cuối cùng của Hồ Minh cũng bị tiêu tan thành mây khói.
Lúc này trên bầu trời, chỉ có một mình Tân Trạm đứng lặng im.
Là người chiến thắng cuối cùng!