Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1090


“Đánh nhiều như thế có khi nào bị đánh tới chết không?” Một cai ngục lo lăng hỏi.


“Yên tâm, ông già này da dày thịt béo, không chết được. Cho dù chết thì tính cho tao là được”


Một cai ngục dùng chân đạp lên mặt Lão Hắc, chân gã giãm đạp nghiền ép, trên mặt toát lên nụ cười tàn nhẫn.


“Mấy tên khốn kiếp bọn mày, ăn hiếp một người đáng thương như vậy trong lòng không biết xấu hổ sao?” Diệp Thành ở bên cạnh nhịn không được mắng chửi.



“Thật sự không bằng súc sinh.” Râu Quai Nón cũng tức giận hừ nói.


Ở trong nhà giam với mấy người Lão Hắc lâu rồi, Diệp Thành tự nhiên cũng biết được câu chuyện của mấy người bọn họ.


Anh ta và Râu Quai Nón vốn là chịu oan vào trong này, cùng bệnh nên hiểu nhau, tất nhiên cũng thấy đồng tình với mấy người Lão Hắc và Yêu Thú Đầu Bò.


Bây giờ thấy bọn họ bị đánh đập oan uổng, còn bị tùy ý sỉ nhục người nhà, điều này làm cho hai người căn bản không chịu được.


“Sao hả, hai người không phục?” Cai ngục kia cười lạnh nói.


“Người cũng sắp bị bọn mày đánh chết rồi, có ngon thì nhắm vào hai tụi tao này” Diệp Thành mắng.


Anh ta và Râu Quai Nón nhìn Lão Hắc ngã vào vũng máu không rõ sống chết, thật sự bằng lòng chịu đựng thay Lão Hắc, tốt xấu gì cũng giữ được cho ông lão một mạng.


“Hai đứa bọn mày cũng đừng có mạnh mồm, nếu không phải có trưởng lão Triệu thì mày cho rằng hai đứa mày còn có thể sống bình yên vô sự thế à” Cai ngục cười lạnh một tiếng, gã phất roi trong tay vang lên tiếng vang đùng đùng.”


“Đừng nghĩ rằng tao không dám đánh bọn mày, cho dù đánh hai đứa mày một trận thì trưởng lão cũng sẽ làm gì được tao.”


“Cái thứ chó cậy thế chủ, vênh váo cái gì.’ Diệp Thành mắng.


“Vênh váo? Ha ha, ông đây vênh váo vậy đó, mày có thể làm gì được tao nào.” Cai ngục cười to sưồng sã.


“Hừi”


Râu Quai Nón nhổ một ngụm nước bọt, bay thẳng vào trong miệng của gã cai ngục.


Cục đờm kia chui vào lập tức trôi tuột xuống bụng, cai ngục suýt chút nữa đã sặc chết.


Đợi đến khi gã nhận ra mình đã nuốt phải thứ gì thì có nôn mửa cũng không ói ra được.


Ở trước mặt đám tù nhân hèn mọn này gã có bị chọc tức như thế bao giờ, sắc mặt cai ngục hơi tái nhợt, gã chỉ vào Diệp Thành và Râu Quai Nón.


“Nể mặt mà không thèm, đánh cho tao, đánh tới chết.”


Nhất thời sắc mặt của đám cai ngục đều trở nên lạnh lẽo, quật roi về phía hai người bọn họ.


Trên ngọn roi đều lóe lên ánh sáng sắc lạnh uy nghiêm đáng sợ của mỗi chiếc móc câu, một khi đánh xuống thì chắc chắn da thịt nát bươm, để lại mấy chục vết máu.


Diệp Thành và Râu Quai Nón cắn răng nhìn chằm chằm đám người nọ.


Trong lòng bọn họ phẫn nộ và không cam làm, chỉ hận là rơi vào tay của đám người cặn bã này nhưng bản thân lại không có sức mạnh để chống lại.


Mà ngay khi roi sắp quất xuống, vài luồng linh khí từ xa bay đến rơi xuống trên cổ tay của đám cai ngục này.


Âm!



Linh khí nổ tung, cổ tay của những gã cai ngục này đều tuôn trào máu tươi, bọn chúng hét thảm buông tay, roi rơi xuống trên mặt đất.


“Ai, dám ra tay với người của tao, không muốn sống nữa à”


Cai ngục tức giận, gã đứng dậy quay đầu nhìn về nơi phóng ra linh khí.


“Đội trưởng Mục, sao anh lại đến đây”


Cai ngục vô cùng sợ hãi, nhà tù sau núi, cai ngục địa vị thấp nhất, tuần tra ở bên trên bọn họ, mà Mục Đồ chính là đội trưởng đội tuần tra, địa vị càng cao hơn.


Vì thế trong lúc nhất thời gã cũng không nhớ được đám cấp dưới bị đánh, vội vàng đi qua chào hỏi.


“Là vị đại nhân này ra tay.”


Nét mặt của Mục Đồ có chút quái lạ, gã cũng không hiểu vì sao Tân Trạm phải ngăn cản cai ngục đánh người.


Sắc mặt của tên cai ngục đại biến, không biết Tân Trạm người được gọi là đại nhân này có thân phận gì, nhưng cũng không phải là người mình có thể chọc vào, mau chóng đến làm lễ.


“Mấy người đang đánh đập tù nhân, xem ra đánh cũng rất thoải mái.” Ánh mắt Tân Trạm có thâm ý khác nói.


“Vị đại nhân này, đám tù nhân hèn hạ bị ngứa da, ngày nào bọn tôi không đánh bọn họ thì bọn họ trái lại không được thoải mái.”


Cai ngục cười nói: “Hơn nữa trưởng lão Triệu cũng đã nói, muốn chúng tôi cố gắng hết sức đào ra bí mật trong miệng của bọn họ, vì thế ngày nào bọn tôi cũng phải đánh thật mạnh một trận, đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì”


“Vậy tôi có hơi tò mò, nếu có một ngày những kẻ bị mấy người hành hạ này thoát ra khỏi nhà tù thì liệu bọn họ có đến trả thù các người hay không, nhìn tu vi của các người cũng không phải là đối thủ cũng những tù nhân trong nhà tù kia.” Tân Trạm cười nói.


“Đại nhân nói chuyện đùa rồi, những người này làm sao có thể chạy mất được.”


Cai ngục tự tin cười một tiếng, nói: “Hơn nữa tôi làm nghề này ba mươi năm rồi, tù nhân bị tôi đánh chết nhiều vô số kể, nhưng không ai có cơ hội trả thù, tôi cũng chưa bao giờ lo lắng.”


“Vì sao?” Tân Trạm tò mò hỏi.


“Bởi vì chỗ này là Vấn Tông, không người nào có thể chạy ra, cũng không có ai dám cứu. Đây chính là điều tôi tự tin” Giọng điệu cai ngục quả quyết nói.


“Khá lắm” Tân Trạm đi tới vỗ vỗ vai của cai ngục, sẵn tiện nhặt roi trên mặt đất lên.


“Cảm ơn đại nhân đã khen ngợi.”


Cai ngục nhếch miệng cười nói: “Đại nhân cũng thử xem sao? Roi này đánh người rất thoải mái, một roi chính là một vệt máu.”


“Vui như thế, anh có từng bị roi đánh bao giờ chưa?”


Tân Trạm suy nghĩ nói.


“Đại nhân cứ nói đùa, ở đây chỉ có tôi mới đánh người chứ người khác không có khả năng đánh tôi.” Cai ngục nói.


“Thật không, vậy tôi giúp anh một tay.”


Đôi mắt Tân Trạm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, roi trong tay như rắn dài xoẹt qua giữa không trung.


Bốp!


Một roi này mạnh mẽ đánh lên lưng của cai ngục.


Trong chớp mắt cai ngục kêu thảm một tiếng, quần áo bị móc câu xé rách, trong chớp mắt xuất hiện một vệt máu.


Tần Trạm không hề nương tay, không ngừng vung roi lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK