*Chương có nội dung hình ảnh
Kiếm Hổ vô cùng sợ hãi, hắn ta muốn bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng ở trước mặt võ tông, hắn ta căn bản không có khả năng chạy trốn. Sau khi một chưởng này vỗ vào lưng hắn ta, hắn ta lập tức bay ra xa mấy chục thước, ngã xuống đất không dậy nổi, sống chết chưa biết.
“Đồ kiến hôi." Lưu Chí Viễn lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một ngày trước Tết, toàn bộ Tần Môn một mảnh tiêu điều.
Đệ tử trong tông môn cũng đã rời khỏi, chỉ còn lại một mình Nhan Như Ngọc độc thủ không môn.
Cô ta dán giấy cắt hoa mà mình đã cắt lên cửa sổ, treo hai cái đèn lồng ở cổng, thoạt nhìn có chút bầu không khí vui mừng của Tết hơn mấy phần.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Như vậy cũng không tệ lắm." Khóe môi Nhan Như Ngọc cười khẽ, nhưng trong lòng lại vô cùng đắng chát.
Cứ đến mùa lễ lạc lại nhớ tới người thân, giờ phút này Nhan Như Ngọc cảm thấy vô cùng cô độc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đúng lúc này, cách đó không xa có một luồng khí kình mạnh mẽ kéo đến. Sau đó, Nhan Như Ngọc liền nhìn thấy vô số bóng người chen chúc hướng về phía Tần Môn!
"Hoàng tông chủ?" Nhan Như Ngọc biến sắc, cô ta theo bản năng lùi lại hai bước, chắn trước cổng.
Rất nhanh, đám người này đã đi tới trước mặt Nhan Như Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoàng tông chủ vung tay lên, kêu: "Bao vây Lĩnh Đông Môn này cho tôi!" "Vâng!" Mọi người của Vô Nhai Tông lập tức ùa lên, bao vây hết ba vòng trong ngoài của Tần Môn.
Nhan Như Ngọc cố giả bộ lạnh nhạt nói: “Hoàng tông chủ có ý gì?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Có ý gì?" Hoàng tông chủ nhếch môi cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là tới thăm hỏi cô rồi!"
“Vậy tôi cảm ơn ý tốt của Hoàng tông chủ.” Nhan Như Ngọc trầm giọng nói: “Tôi xin được nhận tấm lòng này, mời Hoàng tông chủ về đi."
Hoàng tông chủ cười lạnh nói: “Khó mà làm được, dù sao tôi cũng phải tặng Nhan môn chủ mấy món quà mới phải."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói xong, gã ta sải bước đi tới, cách không vỗ một chưởng về phía Nhan Như Ngọc!
Nhan Như Ngọc nhanh chóng đưa tay lên đón lấy, một tiếng nổ mạnh vang lên, cơ thể gầy yếu của Nhan Như Ngọc trực tiếp bay ra ngoài! Dư uy chấn trên lồng ngực của cô ta, khiến cô ta phun máu!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoàng tông chủ cười lạnh nói: “Nhan môn chủ không định tặng tôi quà mừng năm mới sao?"
Nhan Như Ngọc chống người đứng dậy, cắn răng nói: “Anh muốn thế nào!"
"Không thế nào cả." Hoàng tông chủ hừ nhẹ nói: “Tôi cho cô hai lựa chọn, hoặc là giao Lĩnh Đông Môn ra đây, ngoan ngoãn đi theo tôi, hoặc là tôi giết cô, rồi đập nát tông môn của cô! Tự chọn đi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhan Như Ngọc lạnh mặt nói: “Hiện tại chỗ này không phải là Lĩnh Đông Môn nữa, chỉ sợ Hoàng tông chủ tìm nhầm chỗ rồi."
Hoàng tông chủ liếc bảng hiện trên cửa, híp mắt nói: “Tần Môn? Ha ha, đồ đê tiện, thà rằng giao tông môn cho một người ngoài cũng không muốn giao cho tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói xong, Hoàng tông chủ vung tay lên, một cỗ kình khí trực tiếp bộc phát mà đến, lập tức đập lên hai chữ “Tần Môn” in trên bảng hiệu!
Một tiếng “răng rắc" thật lớn vang lên, cái bảng hiệu khổng lồ kia lập tức bị cắt thành hai mảnh!
"Tần Môn có má gì, muốn phủi tay làm ông chủ hả? Thật sự soi Hoàng mỗ tôi không tồn tại sao?" Hoàng tông chủ lạnh giọng nói: “Muốn thò một chân vào Thanh Nguyên, nằm mơ đi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhan Như Ngọc cắn răng nói: “Anh không sợ Tần Trạm giết mình sao!"
"Giết tôi?" Hoàng tông chủ cười lạnh một tiếng: "Cô cảm thấy cậu ta còn có cơ hội trở lại Thanh Nguyên sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Những lời này khiến Nhan Như Ngọc khó hiểu, có chút không hiểu nổi ý của Hoàng tông chủ.
“Nhan Như Ngọc, tôi đã cho cô thể diện mà cô lại không cần, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo." Hoàng tông chủ cười lạnh nói: “Các anh em, lên cho tôi, đập nát Lĩnh Đông Môn này!”
“Vâng!” Một đám người lập tức ùa lên, xông vào!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhan Như Ngọc muốn ngăn cản, nhưng ngặt nỗi Vô Nhai Tông người đông thế mạnh, cô ta lại một thân một mình, làm sao có thể ngăn được!
Hoàng tông chủ tiến lên một bước, lập tức đi tới trước mặt Nhan Như Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Gã ta cưỡng ép ôm eo Nhan Như Ngọc, dùng sức hít vào một hơi trên người cô ta.
“Ôi, thơm quá đi.” Hoàng tông chủ bỉ ổi nói: “Cục cưng, bây giờ cô đổi ý vẫn còn kịp!”
Nhan Như Ngọc cắn chặt răng, lạnh giọng nói: “Anh sẽ gặp báo ứng!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha ha, từ trước tới nay ông không tin từ báo ứng này!" Nói xong, Hoàng tông chủ thè lưỡi, liếm lên gương mặt xinh đẹp của Nhan Như Ngọc một cái.
Nhan Như Ngọc lập tức cảm thấy một mùi hôi thối đập vào mũi, suýt chút nữa không nhịn được nôn ra.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi đệ tử của Vô Nhai Tông xông vào Tần Môn liền bắt đầu hành vi thổ phỉ.
Bọn họ cướp hết toàn bộ bảo bối có thể cướp, cướp không được thì đập nát tại chỗ!
"Nghe nói suối linh này có công hiệu phi phàm, không biết là thật hay giả!” Có mấy võ giả Vô Nhai Tông đứng trước suối linh tham lam nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha, suối linh này hàng năm bị người ngâm nhưng nước lại vĩnh viễn không ô nhiễm! Nghe nói ngâm một lần sẽ chống được trăm bệnh!” Một đệ tử khác cười nhạt nói.
“Đúng vậy, nếu uống một cái, thậm chí có thể nâng cao tu vi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói tới đây, mấy người trực tiếp nhảy vào suối linh, há miệng hút nước như cá voi, uống ực ực.
Nhưng chưa uống được mấy ngụm, bọn họ đã cảm thấy có gì đó không đúng, thậm chí có người nôn ra tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter