Ngay lập tức, mấy tu sĩ trên bến thuyền thưa đi nhiều.
“Nè, anh bạn, linh thuyền này sắp chạy rồi, tôi thấy cậu không phải đến xem náo nhiệt, còn không lên thuyền hả?” Đến lúc này này, bên cạnh Tân Trạm đột nhiên vang lên một giọng nói của tu sĩ trung niên.
Tân Trạm mỉm cười, lắc đầu.
“Ha ha, rôi thấy cậu không mua được lệnh bài, định đợi linh thuyền có sơ hở, dựa vào sự hỗn loạn của mấy tu sĩ mà đi lên”
Một âm thanh thật chói tai, là cấm vệ quân ôm lấy hai người con gái ăn mặc hở hang, cười lạnh bước đến.
“Mấy tu sĩ không có tiền như các người còn không mau ngoan ngoãn nhường đường, cả ngày ở đây thật chướng mắt, thật đúng là làm mất hết thân phận của tôi.”
“Xem ra ý của cậu là cậu có lệnh bài lên thuyền rồi sao?”
Vị tu sĩ trung niên nói đùa.
“Đương nhiên, tôi đây là thiếu gia công tử nhà họ Tăng, sao có thể giống bọn tu sĩ nghèo hèn như mấy người được” Vị công tử này ôm hai cô gái trong lòng, chế giễu.
“Chúng tôi nghèo nhưng cũng có thứ các cậu không có.”
Tu sĩ trung niên kia đột nhiên lên tiếng.
“Ha ha, tôi vừa nghĩ đã biết ngay, trừ nghèo và không có tài cán gì ra, các người còn có gì mà tôi không có.’ Công tử họ Tăng khinh thường, lời nói cực kỳ chua ngoa.
“Cậu có biết không, ở bến tàu này không hề cấm đánh nhau, còn lệnh bài ai có thể lấy được thì chính là của người đó.’ Người tu sĩ trung niên cười lạnh nói.
Ông ấy cố ý nói lớn, sau khi nói xong, không ý tu sĩ đã hung hăng nhìn về phía này.
“Dám cướp, các người đi tìm chỗ chết hay sao!”
Bên cạnh Cậu Tăng, đột nhiên có hai tu sĩ trừng mắt, đây vẻ hận thù tu vi bạo phát.
Khiến không ít tu sĩ khác tim lập tức nhảy dựng.
Sau khi tu vi đạt đến cảnh giới hợp thể, tu sĩ sẽ tiến hành dung hợp căn nguyên, băng qua Quỷ Hải có rất nhiều cách, cho nên ngồi linh thuyền, cơ bản đều là cảnh giới hợp thể, hoặc cảnh giới hợp thể tu sĩ ban đầu.
Bây giờ không có nhiều cao thủ tu luyện trong cảnh giới phân tâm, huống chỉ là cảnh giới dung hợp.
“Nói các người nghèo hèn quả không sai, không chỉ yếu mà còn nhát gan.”
Cậu Tăng vốn dĩ cũng hoảng sợ, nhưng nhìn thấy đám người đó không ai dám động, lập tức đứng lên.
Minh cũng quá mơ hồ, lên linh thuyền này người có bản lĩnh sớm đã lên được thuyền, bây giờ còn ỷ lại chờ cơ hội cuối cùng, có thể còn có cao thủ gì.
“Đi thôi.”
Công tử họ Tăng thấy không có ai dám lên tiếng, hừ lạnh rồi hiên ngang là lên linh thuyền.
“Anh bạn, bây giờ là cơ hội tốt để lấy lệnh bài, cậu không hành động sao?” Tu sĩ trung niên nhìn Tân Trạm nói.
“Có người đã nhanh tay hơn tôi” Tân Trạm cười mỉm.
Ngay lúc này, đôi mắt đen tuyền đột nhiên lộ ra từ phía sau, nhanh như chớp ấn bả vai Cậu Tăng xuống.
“Hi hi, anh bạn nhỏ kiêu ngạo thế, ông đây không thích nghe những lời đó.”
Mặt Cậu Tăng liền thay đổi, không kịp phản ứng lại, đầu mũi đã ngửi tháy được mùi thối, lập tức xoay người lại, phịch một tiếng quỳ xuống đất, Hai người con gái bên cạnh cũng bị dọa cho giật mình, nhưng bịn họ ngửi thấy hơi thở hôi thối này liền ngất xỉu.
“Mau thả công tử nhà tôi ra”
Đi trước mở đường có hai vệ sĩ, quay đầu lại thấy cảnh này, lập tức tức giận.
Nhưng bọn hò vừa mới xông vào, ông già khoác áo khoác đen, vẫy vẫy ngó tay gầy quộc đen kịt, lập tức có một khí độc xẹt qua, cả hai vệ sĩ đều phụt máu ra, sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất.
“Qủy Sơn Độc Lão” Một người vệ sĩ run sợ chỉ về phía ông nói.
“Hi hi, không ngời ông đây đã biến mất gần trăm năm rồi mà vẫn có người nhớ.