Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1097





Đối với những lão ma vừa thoát ra ngoài này, tân Trạm không hề để tâm, anh thản nhiên nói: “Mọi người, so với việc để ý tôi đến vậy thì thà nghĩ xem phải giải quyết đám người này như thế nào thì hơn”





Lúc anh nói chuyện, từ trên trời, có hơn mười luồng ánh sáng đỏ đang bay vù đến.





Đâu đều là những trưởng lão canh giữ lao, tu vi đều đạt Xuất Khiếu Cảnh tầng tám trở lên, bọn họ cùng bay đến, cảm giác áp bức như mây đen kéo đến.






“Không chỉ có Triệu Hạo Thiên mà phạm nhân ở cả ba tần đều bị thả ra rồi, rốt cuộc ai đã gây ra chuyện này”





Từ trước đến nay Vấn Đạo Tông chưa từng để xảy ra chuyện phạm nhân sau núi trốn ra ngoài, trường hợp nhiều ma đầu bị thả ra như vậy cũng là lần đầu tiên.





“Mọi người, dốc toàn lực, nếu có phạm nhân trốn thoát thì chúng tôi toi đời” Triệu Tấn Dục quay đầu nói với các trưởng lão khác.





Ai nấy cũng tỏ ra trầm trọng, nghe vậy thì gật đầu.





Nếu lũ ma đầu bị thả ra thì Vấn Đạo Tông không chỉ mất mặt không thôi, một số bí mật cũng bị phơi bày, đến lúc đó bọn họ sẽ bị truy cứu.





Triệu Tấn Dục hét lớn, đám người tách ra nhào đến chỗ nhóm của Triệu Hạo Thiên.





“Triệu Tấn Dục, lúc tôi vẫn là gia chủ thì cậu vẫn chỉ là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, không ngờ bây giờ lại thành kẻ phản bội đến đàn áp ta”





Triệu Hạo Thiên nhìn chằm chằm Triệu Tấn Dục, biểu cảm phức tạp.





“Triệu Hạo thiên, trời gian dâu bể, lúc đầu tôi là hậu bối đời sau, nhưng bây giờ tôi là trưởng lão, ông là phạm nhân, nếu biết điều thì giơ tay chịu trói, nể tình quan hệ huyết thống giữa hai ta, tôi sẽ không giết ông” Triệu Tấn Dục kiêu ngạo nói.





“Ha ha ha, muốn tôi đầu hàng, đúng là buồn cười”Triệu Hạo Thiên cười lớn.





“Cứ nghĩ cho kĩ, Triệu Tấn Giang đã đi đời rồi, tôi sớm đã nói với mấy người rồi, Vấn Đạo Tông không tin tưởng nhà họ Triệu, họ sẽ tìm đủ lí do để làm suy yếu nhà họ Triệu. Nếu bây giờ ông biết đường hối cải thì tôi sẽ tha cho ông một con đường sống”





“Triệu Hạo Thiên, con người ông tội ác đây mình, người người đều muốn giết, lựa chọn năm đó của cha tôi không hề sai và hôm nay tôi sẽ lặp lại nó, đàn áp ông một lần nữa”





Triệu Tấn Dục cười lạnh một tiếng, rút ra một thanh trường kiếm.





“Đổi cả công pháp cơ à, xem ra cậu muốn cắt đứt hoàn toàn với tôi rồi, nhưng còn bố cậu thì sao? Chết trong tay của ‘Vấn Đạo Tông đúng không?”Triệu Hạo Thiên thấy Triệu Tấn Dục không hề dao động, cười lạnh vài tiếng, nhấc búa lớn lên.





“Không phải phí lời, ông đã không là người của nhà họ Triệu nữa, chỉ là một tên người làm bị đuổi đi, hôm nay tôi thay mặt nhà họ Triệu, diệt trừ tên phản bội là ông”





Triệu Tấn Dục phẫn nộ quát, xông đến chiến đấu với Triệu Hạo Thiên.






Cùng lúc này, những trưởng lão dưới quyền của Triệu Tấn Dục cũng tìm thấy đám người của Hắc Vụ lão giả, hai bên đang chém giết nhau, thanh thế ngút trời, khí tức không ngừng bắn ra xung quanh.





Trong đám trưởng lão có một người đã để ý đến Tân Trạm đang đứng trên mặt đất.





Thấy tu vi của Tân Trạm chỉ đến tầng bảy Xuất Khiếu Cảnh, ông ta cười lạnh một tiếng.





“Tên nhãi, tốt nhất là ngoan ngoãn chịu trói, nếu không ta sẽ cho anh nếm mùi đau khổ”





Trong lúc nói chuyện, ông ta đã rút ra một cây trường tiên, quét ngang Tân Trạm.





Anh híp mắt nhìn, cơ thẻ thoát cái lùi về sau, bay vút về phía xa.





“Muốn chạy? Đã rơi vào tay của tôi rồi để xem anh chạy đi đâu?”





Trưởng lão đó cười lạnh, tức tốc đuổi theo.





Những trưởng lão khác cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng không có ai để ý đến, vì trong mắt họ một trưởng lão ở tầng tám đã đủ khả năng đối phó Tân Trạm rồi.





Trên bầu trời, ánh sáng chớp nháy, tiếng nổ vang như sấm.





Bốn người nhóm Hắc Vụ lão giả, tạm thời vẫn đánh ngang †ay mấy trưởng lão này.











“Không thể nào, ông bị nhốt lâu như vậy, tại sao vẫn mạnh như vậy?”





Triệu Tấn Dục lau máu tràn ra ở khóe miệng, đáy mắt không giấu nổi kinh sợ.








Gã Triệu Hạo Thiên này, khi còn nhỏ chính là chiến thần bất bại trong lòng Triệu Tấn Dục.





Hình ảnh chiến thắng liên tiếp đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Triệu Tấn Dục. Cho đến khi Triệu Hạo Thiên bị bắt giam vào nhà lao, suy nghĩ đó mới dần dần mờ nhạt đi.





Nhưng trận chiến ngày hôm nay, Triệu Hạo Thiên bộc phát thực lực đã khiến Triệu Tấn Dục nhớ lại hồi ức lúc nhỏ, về hình ảnh một Triệu Hạo Thiên mạnh mẽ vang danh bốn bể.





Rõ ràng ông ta bị nhốt nhiều năm như vậy, tu vi bị thời gian mài mòn, mà vẫn thắng áp đảo mình.





Hạo Thiên, ông đừng kiêu ngạo, đợi đến khi tôi dùng vũ khí cấp chín thì ông chỉ yếu ớt như một con kiến trước mặt tôi mà thôi Triệu Tấn Dục nghiến răng nghiến lợi, hét to một tiếng, xua tan nỗi sợ trong lòng, vươn tay làm động tác nắm trong không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK