Trận pháp này hiển nhiên có tác dụng dịch chuyển không gian, khi nó xuất hiện rồi biến mất, anh và Chu Chính đã cùng đứng bên ngoài đại sảnh rồi.
Nhìn trái nhìn phải, đẳng xa có mấy tu sĩ đứng nhưng dáng vẻ rất kỳ quái. Dường như những hội giao dịch này được mở ra cùng lúc cũng đồng thời kết thúc, tất cả mọi người đều rời đi bằng cách này, cho dù những tu sĩ có ý định làm gì đó trong hội giao dịch cũng khó mà có thể theo dõi đối phương “Loại hội giao dịch tư nhân này có chút thú vị. Sau này nếu có thời gian, có thể lại tới nơi này xem thử” Tân Trạm tâm trạng khá tốt, anh đã thu được rất nhiều đồ từ một hội giao dịch. Anh không chỉ có được pháp bảo phòng thủ như mong muốn mà còn có ba tấm trận bàn cổ xưa bị phá vỡ, chưa kể còn cả bộ xương kỳ dị kia nữa.
“Đi nào” Tân Trạm liếc nhìn Chu Chính, hai người để cho trận pháp bao trùm thân thể, rời đi theo cửa nhỏ bên hông cung điệt Có tổng cộng tám lối ra trong cung điện này, điều này rõ ràng là cố tình ngăn cách mọi người và giảm bớt các cuộc gặp gỡ lại.
Sau khi rời khỏi thành, hai người bay về hướng Cực Hàn Băng Cung.
“Tiền bối Tân, em đã thưc hiên những qì đã hứa với anh rồi. Anh có thể buông tha cho em chưa”
Chu Chính buồn bực nhìn Tân Trạm. Hắn đã lo lắng hồi lâu, bây giờ hội giao dịch mà Tân Trạm muốn tham dự đã xong, những thứ anh muốn đều đã mua xong cũng nên để hắn được tự do rồi. “Được thôi, nhưng chưa phải bây giờ” Giữa không trung, Tân Trạm lạnh nhạt nói, liếc mắt nhìn lại phía sau vài lân: “Có ai đó đang theo dõi chúng ta. Nếu không muốn bị giết một mình thì mau đi theo tôi”
Tiền bối Tân, đừng làm tôi sợ” Chu Chính nghe vậy cũng sửng sốt, theo bản năng tản ra linh lực nhìn chung quanh.
“Đừng nhúc nhích” Tân Trạm cau mày nắm lấy vai Chu Chính.
“Chút tu vi này của cậu cũng muốn xem ai đang theo dõi?
Chỉ là giật mình mà thôi. Giả bộ không sao, tiếp tục bay cùng tôi: Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tân Trạm, Chu Chính càng thêm căng thẳng.
Xem ra Tân Trạm không phải tự mình chơi đùa, sau đó là ai đang bám theo hai người.
Tân Trạm cũng khó hiểu, cảm giác nghi ngờ này đã có từ khi anh rời khỏi hội giao dịch, rất có thể nó đến từ các tu sĩ trong hội. Khả năng chính là Phùng Nguyệt Dư tức giận rời đi, lão già gầy gò muốn chiếm đoạt nhãn cổ hoặc là người đàn ông trung niên đó.
Mà đối phương rút cuộc đã dùng thủ đoạn gì, rõ ràng hội giao dịch đã cố tình tách mọi người ra khỏi nhau sau khi kết thúc rồi.
“Tiền bối, dù sao chúng ta cũng đang bị theo dõi rồi hay là chúng ta hãy chạy đi, trở về Tụ Bảo Các. Mấy tên này chắc chắn sẽ không dám làm gì cả” Chu Chính lo lắng nói.
“Trở lại Tụ Bảo Các?” Tân Trạm cười lạnh.
Anh đưa Chu Chính tăng tốc.
Hai người họ biến mất trên bầu trời ngay lập tức tựa như một tia ánh sáng.
“Tiền bối Tân, chúng ta bay nhầm đường rồi sao? Đây không phải là hướng trở về Tụ Bảo Các” Chu Chính kinh ngạc nhìn núi non dưới chân tiếp tục lui dần về sau.
Hướng mà Tân Trạm bay càng ngày càng xa, anh bay về một phương hướng rất hoang vu. Bằng cách này, không phải là dễ dàng hơn cho đối phương truy bắt sao?
“Phải” Tân Trừng vẻ mặt lạnh lùng.
Tôi không bao giờ thích trì hoãn khi tự mình làm mọi việc, càng không thích bị tọc mạch. Nếu đã có ai đó đang theo dõi chúng ta, chỉ bằng tìm cách dụ đối phương xuất hiện sau đó trực tiếp loại bỏ kẻ đó.
“Tiền bối thực sự muốn ra tay sao” Chu Chính tái mặt sợ hãi.
Những người dám theo dõi Tân Trạm nếu chẳng may là tu sĩ hợp thể cảnh, còn hắn mới chỉ là cảnh xuất khiếu, nếu thực sự đánh nhau, chẳng lẽ sẽ bị kẻ đó đánh chết?
Hoảng sợ tột độ, Chu Chính bị Tân Trạm kéo vào một dãy núi rộng lớn.
Đứng ở giữa không trung, Tân Trạm ném Chu Chính lên một ngọn núi tuyết phủ phía xa, sau đó đứng trên không trung, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía sau.
Giữa trời và đất, tuyết trắng vô biên, gió rét không ngừng gào thét.