Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2501


Lúc trở về nhà tổ của nhà họ Diệp thì nhóm người Diệp Thành cũng đã đợi hết ở đại điện, bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời chuẩn bị lên đường.


Chỉ có điều Tân Trạm vừa liếc mắt nhìn Diệp Khắc Long liền khẽ nhíu mày.



Sắc mặt của tên này còn kém hơn cả lúc trước, không biết sao Diệp Trảm Long lại sắp xếp cái tên nhát cáy này đến đây lo liệu mọi việc nữa.


Tân Trạm chào hỏi Diệp Thành xong liền vào đại điện trước.


Trong vòng ba ngày, mấy tu sĩ của nhà họ Diệp cũng đều đã chung sức hợp tác làm ra ba mươi phần rối chính.


Tân Trạm lại lấy ra các bộ phận lấy từ Tụ Bảo Các về, rất nhanh ba mươi con rối tràn trề linh khí, uy lực nông đậm đã xuất hiện trước mắt mọi người.


Vừa thấy đội quân rối hợp lại tạo nên khí thế hào hùng tựa núi cao thì nỗi bất an của nhóm tu sĩ cũng giảm đi không ít.



Có những con rối này ở đây thì ít nhất cũng có khả năng đoạt lại phủ đệ của nhà họ Diệp.


Chỉ là trước khi đi, Tân Trạm còn phải động viên tiếp sức cho bọn họ.


Chút nữa đến nhà họ Diệp thì điều bọn họ phải đối mặt rất có thể chính là trận chiến sinh còn nên lúc này nhất định phải có đủ tự tin chiến thắng mới được.


“Diệp Khắc Long”


Tân Trạm vừa bay đến phía trước đại điện liền bỗng thấy Diệp Khắc Long sắc mặt tái nhợt liền quát lớn.


“Cho ông một cơ hội, tôi đứng đây tiếp ông ba chiêu, nếu ông có thể làm tôi bị thương thì tôi lập tức cho cậu thuốc giải, để ông đi”


“Cậu nói gì chứ?”


Diệp Khắc Long vừa nghe thấy vậy liền ngẩng phắt đầu lên, trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, tỏ vẻ không thể tin nổi.


Bản thân mình lo nghĩ cả ba ngày nay, cho rằng trận này cũng chỉ là tự tìm đường chết, sở dĩ anh ta đồng ý cũng là vì không muốn chịu đựng đau đớn của kịch độc này.


Nhưng trước khi lên đường, Tân Trạm vậy mà lại cho anh ta cơ hội rời đi.


“Không sai, tôi biết ông cho rằng tôi nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ, cho nên tôi cho ông một cơ hội, ông có dám hay không?” Tân Trạm nói.


Những người khác của nhà họ Diệp cũng đều bị dọa sợ.


Tu vi của Diệp Khắc Long đã lên đến tận cảnh Hợp thể lục phẩm, còn Tân Trạm cũng chỉ mới ở cảnh Hợp thể tam phẩm, nếu như tiếp ba chiêu của Diệp Khắc Long mà không trốn không tránh còn không để bị thương thì cũng thật khó mà tưởng nổi.


Hơn nữa nếu thật sự để Diệp Khắc Long rời đi khi thực lực của bọn họ vốn đã không đủ thực lực thì không phải càng là lấy trứng chọi đá hay sao.


“Tân Trạm, cậu điên thật rồi” Phù Ma vừa nghe thấy vậy cũng không khỏi cả kinh.


“Ông xem Diệp Khắc Long đi, ông ta đã bị dọa sợ thành như vậy rồi, cho dù có không lộ tẩy thì cũng vực dậy được bao nhiêu dục vọng chiến đấu chứ”


Tân Trạm thản nhiên nói: “Nếu đến lúc đó mà ông ta không góp sức thì ngược lại càng hỏng chuyện, như vậy còn không bằng hiện tại để ông ta hiểu chút chuyện này”


“Tân Trạm, cậu chắc chăn là muốn cược với tôi à?” Diệp Khắc Long cắn chặt răng nói.


Tân Trạm ở trước mặt nhiều người như vậy, đề ra chuyện đấu với đấu cược với nhau, chắc chăn là sẽ không hối hận, đúng thật là Diệp Khắc Long đã dao động rồi.


“Đương nhiên, nhưng nếu như ông thua, thì trận chiến lúc đi tới nhà họ Diệp, thì ông phải dùng tất cả hết sức mình” Tân Trạm nói.


“Được thôi”


Diệp Khắc Long không hề do dự, ông ta không biết Tân Trạm có suy nghĩ gì, nhưng đứng yên tại chỗ nhận lấy ba đòn của ông ta mà không bị thương tổn gì cả, thì ông ta chắc chắn không hề tin điều này.


Mọi người đồng loạt lùi ra sau, chỉ còn lại Diệp Khắc Long và Tân Trạm đứng ở đẳng trước đại điện.


“Ra tay đi”


Tân Trạm vươn tay ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK