Chương 1197
Lần này không chỉ có những viên đan được đã thiếu mà còn có những viên đan được đã bị cắt xén vì nhiều lí do khác nhau, cũng đều được trả lại đầy đủ.
Cảnh tượng này cực kỳ hấp dẫn ánh mắt, không chỉ có nhóm người Văn Đại Sơn, sau đó còn có không ít đệ tử đi đến, sau khi thấy cảnh tượng này còn liên tục cảm thán, chỉ trỏ.
Người của đan phòng cũng sắp sụp đỗ, vấn đề là Chu sư huynh còn không cho người khác nâng đỡ, ai dám nâng anh ta, cũng giống như đang đòi mạng anh ta.
Đến cuối cùng, cái trán của Chu Bách đều đã chảy máu, chảy theo xuống cả mặt.
Sau khi đám người lấy được đan dược, bọn họ đã bị chèn ép rất lâu, lần này rốt cục cũng xả được cơn giận, thật sự quá sung sướng.
“Xem ra vị Chu sư huynh này của các người có tính cách không tệ, còn có thói quen dập đầu với người khác, có thể là từ nhỏ anh ta đã thiếu đi tình thương của ba, về sau mấy người cần phải trợ giúp anh ta nhiều hơn”
Tân Trạm nói với những người của đan phòng, bọn họ xấu hổ đến nỗi không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Chu sư huynh đây là trúng phải cái gió gì, lần này đã quá mất mặt rồi.
“Chu Bách, vậy thì chúng tôi đi trước vậy”
Tân Trạm cười cười, đám người đi ra khỏi đan phòng.
Thật lâu sau, Chu Bách mới bỗng nhiên hoảng hốt tỉnh táo lại “Đau!”
Ý thức đầu tiên Chu Bách chính là ôm đầu đau đớn kêu lên một tiếng.
“Đã có có chuyện gì xảy ra, ai đã đánh vỡ đầu của tôi, Văn Đại Sơn và mấy người khác đã đi đâu rồi, tại sao các người lại nhìn tôi như vậy?”
Chu Bách nhìn thấy máu tươi đang chảy trên tay, lại nhìn đến một đám thuộc hạ có sắc mặt cổ quái đang đứng cách đó không xa.
“Chu sư huynh, vừa rồi anh..” Một người đệ tử hùng hổ nói.
“Tôi thế nào? Tại sao tôi lại không nghĩ được cái gì, máu trên mặt đất là đã có chuyện gì xảy ra, chính là Văn Đại Sơn kia đã ra tay với tôi sao” Chu Bách cảm giác Thức Hải đau đớn, hoàn toàn nhớ không nổi đã có chuyện gì phát sinh.
“Chu Bách, đã xảy ra chuyện gì?”
Một ông lão áo xám sắc mặt âm trầm, vội vàng đi đến.
Vốn dĩ ông ta còn đang luyện đan lại bị đệ tử của đan phòng tới thông báo tin tức, cho nên đã lập tức chạy tới.
“Trưởng lão, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa”
“Hừ, vậy thì chính cậu tự nhìn đi” Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, đệ tử bên cạnh cũng ném cho Chu Bách một cái ngọc phù.
Chu Bách nhìn thoáng qua những cảnh tượng đã được ghi chép ở bên trong ngọc phù, trong nháy mắt anh ta đã sững sờ.
Những cảnh tượng ở bên trong khiến cho anh ta ngạc nhiên vô cùng, vậy mà anh ta lại lần lượt quỳ xuống dâng đan dược lên cho mấy trăm tên đệ tử giống như một đứa con trai.
Nếu không phải trưởng lão đang đứng ngay trước mặt anh ta thì anh ta đã coi những cảnh tượng đó chính là giả.
Anh ta thật sự đã ném hết mặt mũi đi rồi, cái này khiến cho anh ta không còn mặt mũi nào mà đặt chân ở trong tông môn.
“Tân Trạm, nhất định là Tân Trạm, cái này tên thật đáng chết!”
Chu Bách tức giận đến toàn thân run lên. Anh ta ngồi xuống bên dưới mặt đất, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, rồi trực tiếp ngất đi.
“Tân Sư đệ, vừa rồi cậu mới dùng thủ đoạn gì, quá lợi hại”
Sau khi đi ra khỏi đan phòng, Văn Đại Sơn cùng tất cả mọi người đều kính nể nhìn về phía Tân Trạm.
Tân Trạm không nghĩ muốn tiếp tục nói chuyện về chủ đề này, ngược lại anh lại nhìn về một phía.