Mà chiến trường Tiên Ma ngàn vạn năm không có mở ra, kho tàng báu vật che giấu ở bên trong này, ngẫm lại cũng biết nó ẩn chứa chỗ tốt to lớn đến cỡ nào.
“Tân Trạm, anh quá lợi hại rồi, thứ này tìm ở đâu ra vậy?”
Ngô Bình Nhi kích động hỏng mất, đi tới lôi kéo cánh tay của anh lắc lắc.
Nhìn thấy cái này, cô ta cũng biết tuyệt đối không có khả năng là anh đùa giỡn, người này không có rảnh rỗi như vậy.
Nhưng mà bản đồ kho tàng báu vật của chiến trường Tiên Ma ngàn vạn năm trước, trước đó chưa từng thấy anh lấy ra lần nào, là từ đâu có được kia chứ?
“Cô trước đừng kích động, trước tiên nói cho tôi biết, cái kho tàng báu vật này là cái gì? Còn có cái chiến trường giết chóc này, tại sao lại có những thứ đồ vật loại này?” Tân Trạm bất đắc dĩ nói.
“Kho tàng báu vật đó, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Ngô Bình Nhi kích động giậm chân nói: “Cái gọi là chiến trường Tiên Ma, thật ra đại bộ phận đều nằm ở nơi giao giới hai tộc thượng cổ Tiên Ma, bởi vì biên giới nơi này không rõ ràng, có một ít địa phương lại có tài nguyên sinh ra, cho nên thường xuyên dẫn phát đại chiến Tiên Ma”
“Kết quả như vậy chính là do đôi bên thường xuyên vì một ít tài nguyên mà ra tay đánh nhau, thật ra những đá linh khoáng này hoặc là tiên thảo giá trị cũng không tính là lớn, nhưng mà tiên ma chết đi, thù hận bắt đầu tính gộp, càng ngày càng thái quá, tổn thất ngược lại càng lớn hơn nữa”
“Cho nên về sau, hai tộc tiên ma lập tức cố ý lấy nơi biên giới có được tài nguyên phân ra thành chiến trường Tiên Ma.
Dù sao các người cũng muốn tranh, vậy thì cứ dựa theo quy củ mà tranh đoạt”
“Những thứ kho tàng báu vật này, không thuộc về bất kỳ bên tiên ma nào, ai đạt được thì là của người đó. Thậm chí anh xem nhiều kho tàng báu vật như vậy, có một ít hẳn là do hai tộc tiên ma dồn hết tâm trí để vào ban thưởng, mục đích chính là vì khích lệ tộc nhân chính mình, nhiều hơn chính là để sát hại đối thủ “Thì ra là thế” Anh có chút hiểu ra.
“Cho nên nếu như bản đồ này là thật, vậy thì thật sự là một cái kho tàng báu vật, mau nói đến cùng là lấy được ở đâu?”
Ngô Bình Nhi gấp đến mức không nhịn nổi nói.
“Hẳn là không giả được, thứ này là do bảng giết chóc cho tôi mới đúng” Tân Trạm nói.
“Không phải bảng giết chóc cho anh linh khí để tăng lên tu vi hay sao, lại còn cho anh thứ này nữa ư?”
Ngô Bình Nhi quả thực khó có thể tin, một cái con dấu cho ra được hai loại ưu đãi, phúc lợi này cũng quá phong phú rồi.
“Không, linh khí tăng lên tu vi kia là một ngàn linh hồn ban thưởng cho, cái này lại là một vạn linh hồn”
Một câu của anh làm cho Ngô Bình Nhi lập tức ngây ngẩn cả người.
“Lần này anh vừa lúc được hai cái ban thưởng sao?”
“Cũng không tính như vậy, lúc ấy tôi đã suy nghĩ, nếu như giết một ngàn linh hồn được ban thưởng, vậy thì liệu một vạn linh hồn sẽ có hay không, cho nên mới ra sức giết nhiều mãnh thú hơn một chút” Anh thản nhiên nói.
“Không ngờ tới, thật đúng là đã bị tôi đoán trúng”
“Anh vừa chạy trối chết, vậy mà còn có thể vừa nghĩ tới điểm mấu chốt này”
Vẻ mặt Ngô Bình Nhi có chút phức tạp.
Một thanh niên Cảnh Thần Phó Phân đối mặt hơn trăm tu Sĩ vây công truy sát, vừa phải ngăn cản công kích vừa phải đặt bấy tính kế, thậm chí còn có thể tiến vào Bảng giết chóc.
Người như Tân Trạm này quả thực là yêu nghiệt mà.
Lúc này bởi vì lần lượt bị khiếp sợ đã khiến cho đại não của Ngô Bình Nhi trống rỗng.
Một vạn linh hồn ban thưởng, vậy thì cái bản đồ kho tàng báu vật này cũng đã nói qua.