Nhìn chăm chăm vào thánh trì màu sắc đang dần thãm đi, nhiệt độ càng ngày càng nóng bỏng, trong mắt Diệp Trảm Long tràn đầy sự vui mừng.
Tất cả điều tiến triển vô cùng thuận lợi, còn chưa tới một tiếng đồng hồ nữa, ôn ta sẽ ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Diệp đã khát cầu cả ngàn năm nay.
“Vậy thì tôi xin chúc gia chủ nhà họ Diệp trước”
Một ông lão mặc áo bào màu đen đứng ở bên cạnh, cũng cười vui vẻ.
“Ừm…”
Diệp Trảm Long vẫn còn định nói gì đó, đột nhiên tiếng cười của ông lão dừng lại, quay ngoắt lại nhìn về phía đẳng sau.
“Trưởng lão Chu, có chuyện gì vậy?”
Diệp Trảm Long thấy vẻ mặt đối phương nặng nề, lông mày ông ta cũng cau lại.
“Gia chủ Diệp, nơi đại điện mà ông đang nhốt đám người trong tộc, có phát hiện ra điều gì ì lạ không?” Trưởng lão Chu nói.
“Đâu có gì, em sáu vẫn chưa truyền tin tức cho tôi, sao vậy”
Sắc mặt trưởng lão Chu trở nên lạnh lẽo, kéo lấy Diệp Trảm Long, đột nhiên bay lên.
“Thông báo cho tất cả thuộc hạ, tới đại điện chỗ nhốt những người trong tộc của ông, những người đó trốn thoát rồi, tôi đẩy chí hỏa vào trong người bọn họ, đều bị người khác rút ra rồi”
“Ông nói cái gì?”
Đồng tử Diệp Trảm Long co rụt lại, cũng khó mà tin được.
Ông ta tạo phong ấn trên người những tên đó, còn bắt họ uống độc đan, bên ngoài có trận pháp giám sát, còn có thằng sáu và những thuộc hạ Hợp Thể cảnh tự mình phụ trách, thế mà vẫn xảy ra vấn đề được?
Cùng lúc đó, sắc mặt của Tân Trạm cũng trở nên âm trầm.
Không ngờ rằng điều bất ngờ vẫn xảy ra.
Cái tên hạ Hỏa Huyết Ma Đan kia, còn thật cẩn thận.
Thế mà lại trộn lẫn thần thức của mình bên trong chí hỏa.
Lúc trước đó khi anh giải độc đan cho đám người Diệp Thành thì không gặp phải tình huống này, cho nên không hề để ý.
“Tân Trạm, làm sao vậy?”
Đám người vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Tân Trạm, lúc này cũng đều cảm giác được sự nặng nề.
“Chú Diệp, chuẩn bị đánh nhau thôi, đối phương phát hiện ra chúng ta rồi”
Tân Trạm lên tiếng, nhìn về phía mọi người.
Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào, nếu như anh không giải quyết chí hỏa ở trong cơ thể mọi người, vậy thì bọn họ sẽ không có sức chiến đấu, chỉ dựa vào đám người Tân Trạm, thì căn bản không có cách nào có thể xông vào nơi ông cụ Diệp bị nhốt.
“Sớm muộn gì cũng phải đánh, chúng tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi”
Diệp Long Xuyên lắc lắc cổ, vận chuyển linh khí toàn thân.
“Chỉ đáng tiếc là túi trữ vật của chúng tôi đều đã bị Diệp Trảm Long lấy đi rồi, thiếu thứ để cầm trên tay”
“Tân Trạm, những người khác có bảo khí gì hay không, cho chúng tôi mượn vài cái, để chúng tôi ít nhất cũng có thứ cầm trong tay”
Những tu sĩ khác cũng gật đầu, tu vi tới cảnh giới này, không hay chiến đấu bằng thể lực, đa phần là dự vào bảo khí và võ công để đánh nhau.