Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 760: Thần Chết lại xuất hiện






**********












Chỉ có điều Tân Trạm cũng tin tưởng, loại sức mạnh đạt được từ bí thuật không chính đáng, tuyệt đối không có khả năng tồn tại lâu dài, việc cần làm bây giờ là phải kéo dài. “Tạm thời lui lại.






Mặt thấy thể cục lại nghịch chuyển lần nữa, Tần Trạm lập tức ra một quyết định, anh hét lên với bên dưới.



Tô Uyên đang chờ gật đầu, cũng cảm thấy tạm thời không có cách nào chống lại. “Tân Trạm, vậy anh phải làm sao bây giờ?" Diệp Thành thấy Tân Trạm đáp xuống, ngăn cản hai nhà Tào, Phong, lo lắng nói. “Mặc kệ tôi, tôi ở lại cản phía sau, các người đi trước đi." Tần Trạm chỉ huy con rồng lớn, không ngừng giao đấu với mấy ông già, sau đó chỉ vào cây thần Thanh Vân.






Diệp Thành gật đầu, lập tức hiểu



Hai bên giao đấu vô cùng kịch liệt, tạm thời cũng không ai để ý đến mấy linh quả, thánh quả kia.






Nhưng bọn họ đã muốn chạy trốn, đương nhiên sẽ không để lại những thứ này cho đối phương. “Muốn lấy linh quả, không có dễ như vậy đâu."



Nhìn thấy Diệp Thành xông thẳng về phía cây thần, cậu chủ nhà họ Phong giận dữ, cùng với cậu chủ nhà họ Tào lao qua phía Diệp Thành.






Tần Trạm cười lạnh một tiếng, con rồng lớn trực tiếp đánh bay hai người họ. "Không"



Dưới sự ngăn cản của Tân






Trạm, hai người trợn muốn nứt mắt ra, trơ mắt nhìn Diệp Thành chặt đứt mấy nhánh cây bằng một kiếm, rồi lập tức thu thập sạch sẽ tất cả quả Thanh Vân và Thánh quả Thanh Vân duy nhất vào trong túi "Đó là của tạo, để xuống cho tao.” Thấy cảnh này, hai người gần như muốn phun máu.



Mục đích chủ yếu trong chuyển đi lần này của bọn họ là lấy được quả Thanh Vân, bây giờ người của hai nhà thương vong nghiêm trọng, hơn nữa nhìn thấy đối phương đoạt đi tất cả mọi thứ, lại không thể làm được gì.






Chuyện này quả thật khiến người ta phát điên gần chết.



Am.






Lúc này, ở một bên khác, Thiếu tông chủ của Hỏa Diệc Tông đã giết chết con rồng to màu xanh thứ ba, gầm thét lao về phía Tần Trạm. “Nên đi rồi."



Diệp Thành cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của đối phương, tê cả da đầu, quay đầu bỏ chạy. “Để đồ vật lại."






Cậu chủ hai nhà Tào, Phong tức giận không kiềm chế được, phóng người đuổi theo.



Phương Hiểu Điệp điều khiển một con rồng to màu xanh khác bay đến, quấn lấy hai người. “Con quỷ nhỏ này muốn chết hả?” Cậu chủ hai nhà vô cùng ức chế.






Nhìn thấy Diệp Thành và Tô Uyên, đám người cô chủ nhà họ Vân cùng bay xuống núi, bóng dáng nhanh chóng biến mất.



Cẩm chế xuống núi đã sớm bị






Tần Trạm dọn ra một con đường nhỏ, bọn họ rời đi vốn không có chút khó khăn nào. "Hiểu Điệp, em đi trước đi." Tần Trạm chú ý đến lúc này trên đỉnh núi, bên phe của bọn họ chỉ còn lại bản thân và Phương Hiểu Điệp, nên hét một tiếng với Phương Hiểu Điệp



Lập tức khống chế hai con rồng lớn màu xanh, dây dưa kéo Thiếu tông chủ lại.






Lúc này còn có ba con rồng lớn, dưới người Phương Hiểu Điệp còn có một con, Tân Trạm thấy được, dựa vào cấm chế của mấy con rồng lớn này, Phương Hiểu Điệp dư sức trốn thoát.



Nhưng Tần Trạm không để ý đến, cậu chủ hai nhà Tào, Phong đã hận anh đến tận xương tủy “Dù cho không lấy được bất cứ thứ gì, thì tao cũng muốn mày phải chết.






Sự hận thù của cậu chủ hai nhà đối với Tần Trạm đã ngút trời, thậm chỉ bọn họ buông tha Phương Hiểu



Điệp, đánh thẳng về phía Tân Trạm. “Đùng.”






Cậu chủ nhà họ Phong ném một lá bùa quý báu ra, nổ tung trên không trung.



Lúc vật này vỡ vụn, lại phát ra một lượng lớn khí kỳ lạ, khiến con rồng lớn bên cạnh đang chịu cấm chế của Tần Trạm, đờ đẫn ra một khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Tân






Trạm lập tức khẽ hốt hoảng



Mà ngay lúc này, đôi mắt của






Thiếu tông chủ sáng lên, cả người lấp lánh, đánh một chưởng về phía Tần Trạm.



Nắm bắt được cơ hội vô cùng tuyệt vời này, trong phút chốc, Tân Trạm vốn không kịp phản ứng, mà cấm chế lên con rồng lớn cũng mất tác dụng. “Tần Trạm cẩn thận.










Đột nhiên lúc này một bóng dáng xông đến trước mặt Thiếu tông chủ, con rồng lớn dưới thân, trong phút chốc vắt ngang trước người Tần Trạm.



Am.






Một chưởng Hỏa Diệc này, mạnh mẽ đánh lên người con rồng xanh, khiến cho con rồng xanh kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống đất.



Mà lúc này Phương Hiểu Điệp cũng ngã xuống dưới, được Tần Trạm đỡ lấy, hai người cùng nhau chạy về hướng con đường xuống núi. “Chết đi cho tao






Cách đó không xa, cậu chủ nhà họ Tào chú ý đến một màn này đôi mắt đột nhiên hiện lên thù hận, anh ta kéo một cây cung dài màu đen, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống mũi tên màu đen kia.



Sau đó bắn mũi tên ra.






Mũi tên này bay ra, vậy mà lại biến mất một cách kỳ lạ trong không trung.



Đợi đến khi mũi tên xuất hiện trở lại, đã đến sau lưng Tần Trạm, sau đó vỡ ra, hóa thành một con ác quỷ dữ tợn, giơ một thanh đao quỷ lớn, chém về phía Tân Trạm.






Phương Hiểu Điệp thấy vậy, bỗng nhiên nhào đến sau lưng Tân Tram.



Một trảm này của ác quỷ, như sấm chớp chém vào trên người Phương Hiểu Điệp, sau đó hóa thành vô luồng khỏi vô hình màu đen, chui vào trong cơ thể cô ta.






Một đao đó không phải là thực thể, mà là công kích vào linh hồn.



Phương Hiểu Điệp kêu đau một tiếng, trên thân thể cô ta không có chút vết thương nào, nhưng trong phút chốc cả người trở nên đen như mực, thân thể đột nhiên mềm nhũn. “Con khốn đáng chết." Cậu chủ nhà họ Tào thấy Phương Hiểu Điệp cản một đòn nhất định sẽ chết kia thay cho Tần Trạm thì vô cùng tức giận. “Phương Hiểu Điệp






Tranh thủ thời gian ôm lấy Phương Hiểu Điệp, Tân Trạm tức giận đến muốn nứt cả mắt, cảm nhận được Phương Hiểu Điệp đã hôn mê, hơi thở không ổn định, anh muốn làm gì đó, nhưng bọn người của Thiếu tông chủ đang không ngừng đuổi theo sau lưng, khiến anh vốn không kịp cứu chữa gì.



Đôi mắt Tần Trạm lộ ra vẻ tàn nhẫn, hét lớn một tiếng. "Am."






Trên đỉnh núi, trên người ba con rồng lớn màu xanh còn lại phát ra ánh sáng chói lóa, sau đó đột nhiên phồng lên, trong phút chốc âm một tiếng nổ tung.



Tiếng nổ tung to lớn, vang dội như sấm chớp, kinh thiên động địa.






Trên núi Thánh, khí thế mãnh liệt, ánh sáng giống như mặt trời, một quả cầu ánh sáng to lớn bay thẳng về phía chân trời



Lực phá hủy vô tận, giống như hồng thủy cuồn cuộn, mang theo sức công kích kinh người, làm cho tất cả mọi người đều bị chấn động bay ngược ra, trong phút chốc tất cả kiến trúc hóa thành hư không.






Thánh tử hai nhà Tào, Phong, bao gồm cả đám người Hỏa Diệc Tông, cũng không dám tiến vào trong đó, rối rít rút lui tránh né.



Còn Tần Trạm ôm Phương Hiểu Điệp, nhanh chóng lao xuống núi Thánh.






Trên đường đi, Tần Trạm không ngừng ném các loại bùa chú ra bốn phía, phá vỡ cấm chế của các chỗ khác.



Kể từ đó, khiến cho toàn bộ cấm chế của cả vùng không gian đều bộc phát ra. Trong phút chốc không gian trên dưới núi Thánh không ngừng vặn vẹo, hơi thở hỗn loạn, vô cùng nguy hiểm.






Cứ như vậy, cũng đủ kéo dài thời gian xuống núi của Hỏa Diệc Tông và hai nhà Tào, Phong. "Phương Hiểu Điệp sao vậy?"



Ở dưới núi, nhìn thấy cả người Phương Hiểu Điệp biến thành màu đen, hơi thở yếu ớt, tất cả mọi người có chút hốt hoảng. “Cô ấy đỡ một chiêu giúp tôi, trúng một tên của cậu chủ nhà họ Tào.”






Tân Trạm đặt Phương Hiểu Điệp xuống đất, không ngừng truyền linh khí vào, thì phát hiện không có chút phản ứng nào, điều này khiến trong lòng anh vô cùng lo lắng. “Có phải là mũi tên màu đen hay không?” Sắc mặt cô chủ nhà họ Vân thay đổi lớn, bỗng nhiên Tần Trạm ngẩng đầu nhìn về phía cô ta. "Vậy thì phiền phức rồi, đó là bảo vật mũi tên Tử Linh của nhà họ Tào, theo truyền thuyết phàm là người bị bắn trúng, linh hồn sẽ bị rút ra, từ xưa đến nay chưa có ai từng sống sót được. “Hơi thở của Hiểu Điệp đã không còn nữa." Diệp Thành vội hét lên.



Sắc mặt của Tần Trạm đột nhiên cứng đờ, bỗng nhiên anh mở mắt Thiên Minh ra.






Ngay ở trên đỉnh đầu của



Phương Hiểu Điệp, đang hình thành từng cụm mây đen không nhìn thấy rõ, sau đó trong không gian nứt ra một cái khe, một cánh tay chộp về phía Phương Hiểu Điệp. “Là Thần Chết của thiên đạo, ông ta muốn bắt Phương Hiểu Điệp đi."






Tần Trạm vô cùng sốt ruột, một màn này đã từng thấy trên người ông cụ Tô.



Lúc đó anh vì cứu ông cụ mà chống đối lại thiên đạo, còn dẫn đến xuất hiện một con đường màu đen trong cơ thể.






Nhưng lần này, thiên đạo có còn được như ước nguyện của anh không?



Tần Trạm vừa nghĩ đến điều này, dường như con đường trong cơ thể cảm ứng được cái gì đó, bỗng nhiên bộc phát ra uy lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK