Sau mọt phen công kích của Tân Trạm màn Chu Tùng Sinh lại có thể biến mất quỷ dị như vậy.
Lúc này trời đất đang là một mảnh yên tĩnh, Tân Trạm nhanh chóng nhìn quét qua bốn phương vẫn không phát hiện ra bất cứ dị thường nào.
Tân Trạm híp híp con mắt, ở phía trên mi tâm nứt ra.
Mắt thần lập tức mở ra, loại trừ hết tất cả những vật ngăn cách.
Đồng thời Thiên Minh nhãn ở hai tròng mắt cũng mở ra tìm kiếm linh khí ở trong trời đất.
Không có? Chu Tùng Sinh này thực sự mất tích.
Không có rời đi, không có có dịch chuyển nhưng cũng không có chết.
Vậy mà lại không tìm thấy người.
Sắc mặt của Tân Trạm càng trở nên ngưng trọng, cũng không tìm thấy đối phương khiến cho lòng của anh càng cảm thấy bất an.
“Không đúng, nhất định là có chỉ tiết nào đó mà ta đã bỏ SÓt: Cảm giác bất an trong người càng lúc càng mãnh liệt, Tân Trạm tập trung hơi thở suy nghĩ cảm thụ bốn phương.
Rồi đột nhiên đôi mắt của anh khẽ động, hướng về một phương sau đó đánh ra một đạo kiếm.
Sau một lúc, Tân Trạm chuyển ngự kiếm thuật, hơn nghìn đạo kiếm bay về phía của cánh rừng.
Ánh sáng màu đỏ chẳng chịt xé trời băng qua khu rừng.
Sau đó Tân Trạm thò tay, kiếm tiên lại lân nữa bay trở về, anh cẩn thận quan sát những cây kiếm này.
“Tìm được ông rồi”
Đôi mắt của Tân Trạm lập tức trở nên lạnh lẽo, sau đó bay đến khu rừng ở phía xa.
Kiếm tiên chợt lóe lên, một hỏa diễm mang ánh sáng đỏ rực nô tung ầm ầm trong không gian.
“Thằng nhóc giỏi, lợi dụng kiếm tiên để tìm khu vực có độ ấm, sau đó tìm được vị trí của tôi, thực sự là tôi đã xem thường cậu”
Ngọn lửa này nổ tung, sau đó huyễn hóa thành một thân ảnh đó chính là Chu Tùng Sinh.
Lúc này vẻ mặt của ông ta lạnh như băng, toàn thân không có thực thể mà giống như là một ngọn lửa đang thiêu đốt cháy mạnh.
“Nhưng mà kế tiếp tôi cũng sẽ không xem nhạ cậu, sẽ coi cậu như một tu sĩ cùng cấp bậc mà đối đãi, cho cậu biết đến tôi nghiêm của tôi”
Chu Tùng Sinh hét lớn một tiếng sau đó hỏa diễm bành trướng toàn thân, ông ta chủ động bay tới chỗ của Tân Trạm.
Tân Trạm cầm kiếm, đang chuẩn bị thi triển chiêu thức của mình.
Lại có cảm giác như ở bên tai có tiếng gió gào thét, độ ấm bỗng nhiên tăng lên.
Thần thức của anh lướt qua, lập tức cảm thấy khiếp sợ.
Bởi vì ở một phương hướng khác còn có một Chu Tùng Sinh khác, cũng đang bắt đầu vọt tới chỗ của anh.
“Có hai Chu Tùng Sinh?”
Tân Trạm lựa chọn tránh né, nhưng ngay khi lui về phía sau thì không gian ở đẳng sau như vỡ ra, lại có thể một thân ảnh khác dùng một chưởng hung hăng mà đánh vào sau lưng của Tân Trạm, anh lập tức ngã xuống mặt đất.
Mặt đất lại rung lên một lân nữa, Tàn Trạm hai chân đạp đất, miễn cuồng mà khống chế được thân thể, ngửa đầu nhìn lại.
“Có mười Chu Tùng Sinh”
Trong đôi mắt của anh hiện ra vẻ khiếp sợ.
Lúc này ở trên không trung, giống như là có hơn mười cái mặt trời giống nhau, mười người Chu Tùng Sinh này toàn thân đều tràn ngập hỏa diễm, giống như thân thể đã biến thành ngọn lửa cháy mạnh.