Chương 1268
Sau khi được Tân Trạm chữa lành vết thương, mấy ngày này ông ta luôn trong thời gian tu luyện, sáng hôm nay mới tỉnh lại.
Lúc ông ta đi gặp Lãnh Uyên Thư như thường lệ mới bất ngờ nghe nói rằng Lãnh Uyên Thư đã hai ngày rồi chưa trở về.
Bình thường Lãnh Uyên Thư đều ở trong chính điện tu hành, rất ít khi đi ra ngoài, càng chưa bao giờ xảy ra chuyện cô biến mất hai ngày.
Và khi Tam trưởng lão biết được từ hai ngày trước, không chỉ Lãnh Uyên Thư, ngay cả Tân Trạm cũng biến mất khiến ông ta càng thêm lo lắng.
“Cao Võ Giác, xem ra thời gian cũng sắp đến rồi nhưng Tông chủ đại nhân vẫn còn chưa xuất hiện, thật có chút thất lễ với mọi người quá đi”
Một bên khác, Nhiếp Vân với vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn về hướng Tam trưởng lão nói.
“Gấp gáp cái gì chứ, không phải thời gian vẫn chưa đến sao?”
Tam trưởng lão ậm ừ một tiếng, trong lòng lại càng nôn nóng thêm.
Sáng sớm hôm nay ông đã phái không biết bao nhiêu người thân tín đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng ngoài việc tìm thấy những vết tích cháy đen trong trận đấu giữa các cao thủ trên một ngọn núi hoang vu cách đó vài trăm mét ra, thì không hề phát hiện thêm bất cứ manh mối nào nữa.
“Lẽ nào Tân Trạm và Tông chủ ở bên ngoài bị Nhiếp Vân phái người hãm hại rồi, nếu đúng là như vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi”
Trán Tam trưởng lão đã lấm tấm mồ hôi.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Nhiếp Vân lại không giống như dáng vẻ sau khi đã làm chuyện đó.
Lãnh Uyên Thư và Tân Trạm rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Lúc này trong đầu Nhiếp Vân cũng đang lẩm bẩm.
nữ thần bí, cảnh thần phó phân nhất phẩm, cả hai người đều bị Quỷ Lửa đánh bại, sau đó liền biến mất không thấy tung tích gì nữa.
“Lã nào người phụ nữ này chính là Lãnh Uyên Thư, nhưng đã có chuyện gì xảy ra với tu vi của cô ta?”
“Nếu như Lãnh Uyên Thư thật sự đã xảy ra chuyện, vậy Hỏa Vũ Tông.
Nhiếp Vân liếc nhìn Tam trưởng lão, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Lãnh Uyên Thư với Tam trưởng lão, hai người cộng lại mới có thể áp chế được ông ta, nhưng nếu như Lãnh Uyên Thư bị trọng thương thậm chí là đã bị giết, vậy ông ta còn phải giả vờ cái gì nữa chứ.
“Cứ đợi đã, đợi đến khi Đăng Tiên Trì mở ra, nếu như Lãnh Uyên Thư vẫn chưa quay về, thì chứng tỏ suy đoán của tôi đây là đúng”
Nhiếp Vân kích động đến nỗi phải âm thầm kìm nén.
Chương 1269
Thời gian từng lúc từng lúc trôi đi.
Dưới khán đài, tất cả các đệ tử cũng cảm thấy có chút kỳ quái, thấy thời gian đã gần tới nhưng Tông chủ vẫn còn chưa xuất hiện, không tránh khỏi có tiếng ồn ào huyên náo.
“Tông chủ chắc là sẽ không đến nữa”
Nhìn thấy thời gian sắp đến, Tam trưởng lão đột nhiên đứng dậy.
“Cao Võ Giác, ông muốn làm cái gì Nhiếp Vân cũng đã nhìn chằm chằm bên đấy từ lâu, cũng liền đứng dậy.
“Sức khỏe của Tông chủ không được tốt, tôi sẽ thay mặt Tông chủ chủ trì đại lễ Đăng Tiên Trì lần này, ông có ý kiến gì không?” Tam trưởng lão nhẹ giọng nói.
“Thật sự là như thế sao?” Nhiếp Vân cười lạnh: “Vậy ông đem lệnh bài mà Tông chủ đưa cho ra đây xem xem.”
“Nhiếp Vân, lệnh bài mà Tông chủ đưa cho tôi, ông cũng muốn xem?” Sắc mặt Tam trưởng lão có chút thay đổi, quát lên.
“Ha ha, Cao Võ Giác ông đừng giả vờ giả vịt nữa, rốt cuộc là sức khỏe Tông chủ không tốt, hay là Tông chủ hoàn toàn không có mặt ở Hỏa Vũ Tông?” Lời nói của Nhiếp Vân khiến Tam trưởng lão mặt mày biến sắc.
“Nếu như ông không đem được lệnh bài ra, vậy thì hãy để tôi chủ trì buổi đại lễ lần này, dù sao thì tôi cũng là Đại trưởng lão, còn ông chỉ là Tam trưởng lão mà thôi.”
Nhiếp Vân nhìn thấy vẻ mặt của Tam trưởng lão, trong lòng càng thêm kiên định.
Ông ta nhìn chằm chăm vào chỗ ngồi cao nhất với đôi mắt rực lửa, sau đó liền nhảy lên khán đài.
Bản thân ông ta cả một đời này cũng chỉ hy vọng có thể ngồi lên vị trí Tông chủ, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện được ước nguyện.
“Ông làm cái gì thế, xuống đây cho tôi”
Tam trưởng lão giận dữ hét lớn, mấy trưởng lão về phe Nhiếp Vân liền ngăn ông ta lại.
“Tam trưởng lão, Đại trưởng lão ông ấy thay mặt Tông chủ thi hành ông ấy ngồi vào vị trí này cũng là điều đương nhiên”
“Đúng vậy, tốt hơn hết ông đừng ngăn cản, để không làm trò cười cho đám đệ tử bên dưới kia”
“Vậy thì tôi sẽ không nhân nhượng nữa”
Nhiếp Vân cười lớn, nhắm vào chỗ ngồi định ngồi xuống.
Ông ta làm như vậy cũng là muốn mọi chuyện đã sau này nếu như Lãnh Uyên Thư thực sự biến mất, vậy thì bản thân sẽ chính là người kế thừa.
Vụt!
Có điều ngay trước khi Nhiếp Vân ngồi vào chỗ, một mũi tên từ xa bất ngờ phóng đến.
Đó là một mũi tên màu xanh lam đậm, ngọn lửa bao trùm cả mũi tên khiến người ta kinh hãi.
Nhiếp Vân chợt nhíu mày một cái rồi lập tức nghiêng người né tránh.
Bùm!
Mũi tên phóng xuống ghế của Tông chủ, sau đó liền bùng cháy rừng rực.
Ngọn lửa không đốt cháy cả chỗ ngồi nhưng lại ngăn cách cả trong lẫn ngoài khiến Nhiếp Vân không cách nào ngồi xuống được.
“Tân Trạm, cậu lại dám làm loạn trong buổi đại lễ của Hỏa Vũ Tông!”
Nhiếp Vân nhìn bóng người từ xa vụt đến, sắc mặt khó coi.
Tân Trạm, cậu ta thật sự đã trở về rồi.
Chương 1270
“Ông không xứng đáng ngồi vào cái ghế nà Nhân cơ hội, Tân Trạm lặng lẽ đáp xuống bên kia khán đài.
“Ha ha, tôi là Đại trưởng lão, Tông chủ không có ở đây, tôi mà không xứng ngồi vào cái ghế này, vậy lẽ nào cậu xứng à?”
Nhiếp Vân cười lớn, chỉ vào Tân Trạm.
“Một đệ tử nội môn lại dám tham gia vào công việc đại sự của Tông môn, quả là muốn tạo phản đây mà. Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bắt cậu ta xuống cho tôi.”
Ông ta vừa hạ lệnh, vài vị trưởng lão lập tức bay lên và lao về phía Tân Trạm.
“Để tôi xem xem ai dám!”
Ngay vào lúc này, trên không trung, một bóng người mặc đồ trắng nhẹ nhàng bay đến.
Ánh sáng chiếu rọi xuống khiến các vị trưởng lão đều bị chấn động mà lùi lại.
“Lãnh Uyên Thư”
Sắc mặt Nhiếp Vân trở nên khó coi khi nhìn thấy đối phương từ trên trời bay xuống rồi từ từ ngồi lên vị trí Tông chủ kia.
“Đại trưởng lão, tại sao lại ra tay với đệ tử trong ngày diễn ra đại lễ?”
Sau khi ngồi xuống, Lãnh Uyên Thư bình tĩnh nói.
“Tông chủ đại nhân, lúc người vẫn chưa đến, tôi lo lắng việc chậm trễ thời gian sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện của Tông môn nên mới có ý định thay người tổ chức đại lễ, nhưng Tân Trạm cậu ta lại đột nhiên ra tay cản trở” Nhiếp Vân nói.
“Lẽ nào Đại trưởng lão cho rằng, tôi không thể đến dự buổi đại lễ này sao?” Lãnh Uyên Thư hỏi lại.
“Hay là ông tưởng rằng tôi đã xảy ra chuyện gì rồi”
“Đây..”
Đại trưởng lão nhất thời ngây ra, khẽ cau mày.
Thái độ hôm nay của Lãnh Uyên Thư có chút không đúng với bình thường, trước kia, dù bản thân có chút thế mạnh nhưng cô ấy vẫn sẽ lùi lại nửa bước và sẽ không giễu cợt ông ta như thế.
“Tông chủ, tôi có chút mệt, tôi sẽ không tham gia buổi đại lễ hôm nay nữa”
Đại trưởng lão cố bày ra một nụ cưòi. Lãnh Uyên Thư cũng ậm ừ một tiếng.
Trước kia bản thân cô nhẫn nhịn là vì cô muốn lấy đại cục làm trọng, không muốn để cho Hỏa Vũ Tông chia năm xẻ bảy.
Nhưng bản thân từ lúc biết được Nhiếp Vân hợp tác cùng Cực Hỏa Tông sau lưng mình, có ý đồ muốn lật đổ Tông môn thì cô không còn đối xử tốt với ông ta nữa.
Tân Trạm nhìn thấy thế liền lắc đầu.
Lãnh Uyên Thư vẫn còn rất non trẻ, cô để cho Nhiếp Vân giận dữ bỏ đi như vậy, nếu xử lý không vẹn toàn sẽ khiến cho ông ta sớm ngày muốn chơi bài ngửa với cô hơn, đây quả thật không phải là một chuyện tốt đẹp gì.
“Anh lui xuống đi” Lãnh Uyên Thư nói với Tân Trạm.
Mặc dù trước mặt người ngoài, ngữ khí của cô có vẻ lạnh lùng nhưng trong ánh mắt lại mang đến một vẻ quan tâm.
Tân Trạm gật đầu, bước từ trên khán đài xuống.
Lúc này tổng cộng có mười bảy người đứng bên ngoài Đăng Tiên Trì, cộng thêm Tân Trạm vừa đúng số người mỗi lần được vào Đăng Tiên Trì.
“Tân Trạm”
Văn Đại Sơn cười toe toét khi nhìn thấy Tân Trạm bước đến.
Tân Trạm cũng có chút kinh ngạc, không ngờ rắng Văn Đại Sơn lại ở trong đám người này.
Có điều những người khác lại không mấy thiện cảm khi nhìn thấy Tân Trạm, dường như họ còn có chút ác cảm với anh. Đối với những người như thế này, Tân Trạm đều không để tâm đến.