Trong khách sạn, chủ tịch Thiệu đến từ Giang thành đang ngồi đối diện Tần Trạm.
Thái độ anh ta cung kính nói: “Cậu Tần, với viên bổ nhỏ trong tay cậu, tôi vẫn luôn thấy hứng thú."
Tần Trạm gật đầu, nói: “Nếu anh Thiệu muốn, có thể lấy dược liệu để đổi.”
Anh Thiệu vừa muốn lên tiếng, điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên.
Cho nên, anh Thiệu vội vàng đứng lên xin lỗi: “Ngại quá, cậu Tân, hay là tối nay tôi đãi tiệc để bàn bạc, được không?”
Tần Trạm định từ chối, Kiếm Hổ ở bên cạnh nhắc nhở: "Thiệu Bân này buôn bán dược liệu.”
"Ô?" Tần Trạm nhướng mày, buôn bán dược liệu, nhất định dược liệu cất giữ trong tay sẽ không ít.
Cho nên, Tần Trạm gật đầu đồng ý.
Buổi tối, Triệu Bân đãi tiệc lớn trong khách sạn, mời Tần Trạm đến dự.
Trên bàn tiệc Thiệu Bân đứng dậy mời rượu: “Cám ơn cậu Tần đã đến dự.”
Sau một ly rượu, Thiệu Bân nói: "Vậy chúng ta vào chuyện chính, nói thẳng nhé, tôi muốn ký hợp đồng dài hạn với cậu, giá cả cậu cứ quyết định."
Tần Trạm lắc ly rượu trong tay, anh trầm mặc một lúc nói: “Một triệu một viên, đương nhiên, anh Thiệu cũng có thể dùng dược liệu để trao đổi, thời hạn từ năm mươi năm trở lên, có thể đổi được năm viên, nếu anh có dược liệu cực phẩm gì đó, số lượng sẽ do anh quyết định.”
Thiệu Bân cười lớn: “Tôi cũng có ý này! Cứ quyết định như vậy đi! Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Nói xong, anh ta nhấc ly rượu trong tay, cụng ly với Tần Trạm.
Một nơi khác, Dương Nghị đang gọi điện sắp xếp người làm.
"Anh thần bí như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?” Lâm Khinh Thiền thấy vậy không nhịn được hỏi.
Dương Nghị nhìn cô ta, sau đó cười lạnh nói: “Đương nhiên là làm việc lớn! Chỉ cần việc này thành công, chúng ta không cần co rút ở Đạm thành nữa!”
Đến lúc ấy, Tần Trạm phân chó gì đó, hoàn toàn không xứng so sánh với ông!
"Em luôn có dự cảm không tốt...” Mày liễu Lâm Khinh Thiền cau chặt, thoạt nhìn vô cùng lo lắng.
Dương Nghị cắn răng, nói: “Không thành công thì thành nhân! Tên đã ra khỏi cung không thể trở lại, liều thôi!”
"Hành động!" Sau khi Dương Nghị gửi tin xong, lập tức xóa sạch tin nhắn.
Tần Trạm và Thiệu Bân bàn bạc rất vui vẻ, Thiệu Bân này cũng là người thông minh, anh ta hạ mình xuống thấp, khiến người ta nảy sinh thiện cảm.
"Cậu Tần, hay là lát nữa tôi sắp xếp mấy trò giải trí?" Kiếm Hổ cười híp mắt nói.
Tân Trạm phất tay nói: “Không cần, thời gian không còn sớm, tôi phải nhanh chóng trở về.”
"Này, cậu Tần, ngày mai tôi phải về rồi, đừng làm mọi người mất hứng chứ!” Thiệu Bân cười lớn.
Tần Trạm suy nghĩ, bản thân quả thật nên làm tròn vai trò chủ nhà đãi khách.
Cho nên, anh gật đầu đồng ý nói: “Vậy được, Kiếm Hổ, cậu sắp xếp đi.”
"Không thành vấn đề, đảm bảo sắp xếp chu đáo!” Kiếm Hổ vỗ ngực đảm bảo nói.
Chính vào lúc này, điện thoại của Tần Trạm đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại nghe, phát hiện là một dãy số lạ.
"Cậu Tần, không...không ổn rồi!” Vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy giọng nói lo lắng.
Tần Trạm cau mày nói: “Anh là ai?”
“Tôi...tôi là vệ sĩ phụ trách âm thầm bảo vệ an toàn cho cô Tô...” Đầu bên kia điện thoại lo lắng nói: “Cô Tô...”
"Cô ấy làm sao?!” Trong lòng Tần Trạm thắt lại, giọng nói đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Cô...cô ấy vừa nãy bị mấy người bắt đi rồi, là tôi bảo vệ bất lực, tôi đáng chết...” Đối phương khóc rống nói.
Sắc mặt Tần Trạm lập tức lạnh như băng, anh hít sâu một hơi, nói: “Tôi sẽ về ngay."
Sau khi cúp máy, Tân Trạm nói với Thiệu Bân: "Xin lỗi, tối nay e rằng không thể tiếp đãi anh được, rảnh rỗi sẽ hẹn sau.”
Sau đó, Tần Trạm phất tay nói: “Kiếm Hổ, lái xe đưa tôi về nhà!”
Kiếm Hổ thấy sắc mặt Tần Trạm lạnh lùng, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành liên tiếp đồng ý.
Xe chạy về phía tiểu khu Long An, trên đường đi, sắc mặt Tần Trạm càng lạnh hơn.
"Chạy nhanh chút!” Tần Trạm thúc giục nói.
"Cậu..cậu Tần, đã xảy ra chuyện gì?” Kiếm Hổ thăm dò hỏi.
Tần Trạm liếc nhìn hắn ta, nói: “Tôi Uyên bị người ta bắt cóc rồi. Anh lập tức bảo tất cả những người anh quen biết đi tìm giúp tôi!”
"Ai lại to gan như vậy? Dám bắt cóc cô Tô?” Kiếm Hổ há to miệng, vẻ mặt không dám tin.
Sau đó, hắn ta vội vàng lấy điện thoại, sử dụng hết tất cả mạng lưới quan hệ của mình, tìm tung tích của cô Tô.
Rất nhanh xe đã về đến tiểu khu Long An, vừa đến trước cửa, đã nhìn thấy một người trung niên mặc đồ tây mang giày da sắc mặt hoảng hốt đứng ở đó, ngoài ra, tài sản, bảo vệ của núi Long An cũng tập trung ở đây.
"Cậu Tần, tôi đáng chết...” Vừa nhìn thấy Tần Trạm, anh ta liền quỳ xuống, nước mắt tự trách không ngừng rơi xuống gương mặt anh ta.
Tần Trạm hít sâu một hơi, nói: "Tìm người trước, những chuyện khác để sau hãy nói."
"Vâng, vâng..." Vệ sĩ kia đứng dậy khỏi mặt đất, kể lại sự việc một lượt.
"Chúng tôi đã điều tra, là một chiếc xe không có biển số.” Đội trưởng bảo vệ cau mày: “Đồng thời chúng tôi cũng đã lập tức báo cảnh sát.”
Tần Trạm lòng nóng như lửa đốt, làm gì còn kiên nhẫn chờ họ tìm người.
"Mấy người các anh tiếp tục tìm.” Tần Trạm hít sâu một hơi, anh sử dụng pháp thuật, vô số ký ức truyền lại đều xẹt qua trong đầu anh.
“Vâng!” Mọi người hét lớn một tiếng.
Mà Tân Trạm lại vội vàng trở về đỉnh núi, anh đi đến nhà vệ sinh, tìm một sợi tóc của Tô Uyên.
Sau đó, anh cắn ngón tay, một giọt máu chảy ra.
Linh khí ngút trời bao trùm ngọn lửa, rất nhanh, một luồng khí đen xông ra khỏi ngọn lửa.
Đây là cấm thuật, dựa vào máu tươi của người thi pháp xuất động âm dương trời đất, để truy tìm vị trí mục tiêu.
Pháp thuật này tổn hại rất lớn cho người thi pháp, không chỉ hao phí lượng lớn linh khí, nghiêm trọng hơn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Bởi vì chuyện này tương đương tiết lộ thiên cơ.
Nhưng trước mắt Tần Trạm không màng đến những chuyện này, trong đầu anh chỉ suy nghĩ nhanh chóng tìm ra Tô Uyên.
"Phù!"
Một luồng gió âm bay đến, thổi tắt ngọn lửa này, sau đó, tin tức như nước mưa, thấm vào đầu Tần Trạm.
“Phụt!” Tổn hại cực lớn, khiến cổ họng Tần Trạm tanh ngọt, phun ra máu tươi, cả người lập tức trở nên có chút yếu ớt.
"Núi Bảo Nguyên thành đông." Tần Trạm thấp giọng lẩm bẩm vị trí, sau đó, anh nhanh chóng xuống núi.
Lái chiếc Mercedes-Benz của Tô Uyên, suốt đoạn đường Tần Trạm chạy điên cuồng, không biết vượt bao nhiêu đèn đỏ.
"Mẹ nó, lái Mercedes ra vẻ gì chứ! Đám phú nhị đại ngày nào cũng đua xe!” Trên đường, không biết có bao nhiêu người mắng chửi.
Trên núi Bảo Nguyên, Tô Uyên bị trói lại.
Gương mặt tuyết trắng của cô ấy dính bụi, nhưng tinh thần lại không chút hoảng loạn.
“Cô Tô, cô không cần sợ, chỉ cần cô phối hợp, tôi đảm bảo sẽ không bị thương” Trước mặt cô ấy, một người đàn ông như cười như không lên tiếng.
Tô Uyên cười lạnh nói: “Anh biết bắt cóc tôi, sẽ có hậu quả gì không?”
"Haha, tôi biết, thân phận cô cao quý, lại là hòn ngọc của nhà họ Tô, nhưng vậy thì sao? Làm xong vụ này, chúng tôi cao chạy xa bay, đến khi đó, cho dù là nhà họ Tô các người cũng không tìm được tôi đâu." Người đàn ông cao lớn không chút để ý cười nói.
Theo kế hoạch, hai ngày sau sẽ có người cứu Tô Uyên, anh ta cũng sẽ nhân cơ hội đó bỏ chạy, cho nên, chuyện anh ta nên làm là dựa vào thời gian.
Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter