Chu Tùng Sinh khẽ cười nói: “Thật ra thì giữ tôi và cậu cũng không có thù oán gì, tôi tới đây chẳng qua cũng chỉ vì trợ giúp môn phái của nhà họ Diệp, thậm chí cũng không có hứng thú ra tay. Nhưng mà cậu lại có chí hỏa, điều này cũng không còn cách nào khác.”
“Ông có được chí hỏa, vậy mà vẫn muốn quan tâm đến những chí hỏa khác hay sao?” Tân Trạm nói.
“Cậu đến từ Bắc Vực cho nên chắc là cậu chính là thành viên của Cực Hỏa Tông”
Tân Trạm cũng không có quên lần đầu tiên anh đi đến Thượng Giới Đại Lục, ngay tại biên giới của Đông Vực đã gặp được trưởng lão của Cực hỏa Tông.
Chính cái viễn dạ cực hỏa kia của anh cũng là lấy được ở trong tay của đối phương.
Nhưng mà hiển nhiên khi ở Đông Vực gặp được một người chẳng qua cũng chỉ là tu sĩ ở biên giới của Cực Hỏa Tông mà thôi nhưng mà lần này anh phải đối mặt với thành viên chính thức của Cực Hỏa Tông ở Bắc Vực.
“Không sai, tôi chính là người của Cực Hỏa Tông”
Chu Tùng Sinh cũng không giấu diếm mà từ trong tay xuất hiện hỏa diễm màu đỏ.
“Chúng tôi dùng hỏa để nhập đạo, lấy hỏa để làm cốt lõi, thậm chí là dùng hỏa diễm để là phương pháp phá vỡ những khoảng không. Lập chí để thu nhập hỏa trên thiên hạ này, cho nên hỏa ở trên người của cậu như thế nào, tôi đều cảm thấy rất hứng thú. Bởi vì hỏa trên người của cậu chính là cái mà chúng tôi chưa từng có cho nên tôi có thể sẽ được thưởng lớn cho những già mà mình đạt được, không biết chừng tôi cũng có cơ hội có thể đột phá đến Độ Kiếp cảnh cũng không chừng”
“Vậy thì quả thật vận khí của ông cũng rất may mắn, nhìn xem cái này như thế nào?”
Tân Trạm nâng bàn tay của mình lên, một đám hỏa diễm màu u lam ở giữa không trung đang không ngừng thiêu đốt.
Con mắt của Chu Tùng Sinh đột nhiên sáng lên, ánh mắt nhìn U Lam Minh Hỏa giống như là ánh mắt của con rắn độc thấy được con mồi của mình.
“Quả nhiên là chí hỏa, hơn nữa lại là loại hỏa mà tôi chưa từng thấy qua”
Trong đôi mắt của anh chứa vẻ mừng như điên.
“Ha ha. Thằng nhóc, cậu cũng không tồi chút nào, giao vật đó ra thì tôi đây sẽ tha cho cậu không bị tra tấn”
“Đừng nóng vội, tôi cho ông xem thêm một cái nữa”
Khóe miệng của Tân Trạm cong lên một nụ cười, U Lam Minh Hỏa biến mất, lần nữa lại có một ngọn lửa xuất hiện, đó chính là một ngọn hỏa diễm có màu trắng.
Ngọn lửa này vô cùng nóng, nhưng lại khiến cho nhiệt độ bốn phía đều hạ xuống.
“Cậu lại có đến hai loại hỏa, đây chính là cực hàn băng hỏa”
Da đầu của Chu Tùng Sinh run lên, trái tim của ông ta cảm thấy kinh hoàng, ông ta kích động đến mức trong toàn thân đều bắt đầu sôi trào.
Nếu như có thể mang hai loại chí hỏa này về tông môn thì chắc chắn mình có thể được thăng lên cảnh độ kiếp.
“Thằng nhóc, cậu đúng là cho tôi kinh hỉ liên tục, hơn nữa cậu đừng nói cho tôi biết là cậu còn có loại chỉ hỏa thứ ba”
Chu Tùng Sinh thở phì phò, lúc này ngón tay của ông ta cũng bắt đầu run rẩy.
“Hoàn toàn chính xác có, nhưng mà có lẽ loại này sẽ khiến cho ông cảm thấy rất quen thuộc”
Tân Trạm nghiền ngẫm cười cười, sau đó bắt đầu vận động viễn dại cực hỏa.
“Viễn dạ cực hỏa, người Đông Vực là do cậu giết sao”
Trên gương mặt của Chu Tùng Sinh xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
“Tôi cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không ngờ lại có thể ở này nhìn thấy các người một lần nữa, trùng hợp là chí hỏa của ông tôi cũng rất muốn có.”
“Không nghĩ tới hôm nay bản tôn có thể đoạt được hai loại chí hỏa, còn có thể thu hồi chí hỏa của Đông Vục đã mất đi, tiểu bối, cậu thực sự đã cho tôi quá nhiều vui mừng”