“Cho dù cậu không hề có hứng thú gì với đồ vật trong bảo khố nhà họ Tăng tôi, thì cũng không cần đến mức ngay cả liếc mắt một chút cũng không thèm chứ”
Lúc trước Tân Trạm đã từng giúp nhà họ Tăng lấy lại ngọc giản truyền thừa, gia chủ nhà họ đã hứa với anh rằng có thể lấy hai kiện bảo vật trong bảo khố, nhưng cuối cùng gửi truyền âm đi lại như đá chìm đáy biển.
Sau khi ông ta đợi liên tiếp chín ngày, đều phải nghi ngờ rằng Tân Trạm đã quên mất chuyện này.
“Gần đây nhiều việc bận rộn, cho nên tôi cũng không có thời gian đến đây” Tân Trạm cười nói.
Gia chủ nhà họ Tăng nghe vậy mà cảm thấy dở khóc dở cười, không biết nên nói gì cho phải.
Dù sao nhà họ Tăng cũng là một gia tộc lớn đã tồn tại mấy chục ngàn năm nay, hơn nữa gia chủ là một vị đại năng Độ Kiếp Cảnh.
Bảo khố nhà họ là nơi vô cùng quan trọng cất giữ rất nhiều bảo vật, những đồ vật ở bên trong đều được các vị trưởng lão hay các đời gia chủ tỉ mỉ lựa chọn và cất giữ.
Nếu như đổi thành một người khác có được cơ hội này, e rằng dù đang trong quá trình tu luyện cũng lập tức xuất quan mà ra, đến bảo khố chọn đồ ấy chứ.
Dù sao lúc trước nhà họ Tăng đưa ra hứa hẹn về chỗ tốt của bảo khố, đã thu hút rất nhiều cường giả Hợp Thể Cảnh như ong vỡ tổ nghe tiếng mà đến.
Nhưng cuối cùng đến lượt Tân Trạm, hai kiện bảo vật quan trọng trong bảo khố đều được đặt ở đây, thế nhưng anh lại không đến.
“Chẳng qua lần này đến đây chủ yếu là còn có chuyện cần trao đổi với gia chủ Tăng”
Sau đó Tân Trạm kể lại chuyện của Cực Hàn Cung một lượt.
Chỉ có điều lần này gia chủ Tăng đồng ý còn dứt khoát hơn cả Thượng Nguyệt các chủ.
Thượng Nguyệt các chủ không thiếu tiền, nhưng nhà họ Tăng thì lại thiếu.
Ông ta còn phải nuôi một gia tộc lớn như vậy, hơn nữa bởi vì chuyện rắc rối của ngọc giản truyền thừa lúc trước, mà phải truyền tin mời tu sĩ khắp các nơi cũng đều cần dùng đến tiền, những tu sĩ đó đến đây cần phải sắp xếp chỗ ở, sau đó họ bị thương nhà họ Tăng phải có trách nhiệm chăm sóc chữa trị, cũng mất một thêm một khoản nữa.
Vì vậy khi Tân Trạm vừa mới nói ra mười nghìn tử kim linh tệ, gia chủ nhà họ Tăng đã đồng ý mà không hề suy nghĩ.
Tất nhiên điều này một phần cũng là do nể mặt Tân Trạm.
Dù sao mọi người đều biết giúp đỡ Cực Hàn Băng Cung có thể sẽ đắc tội với Cực Hỏa Môn.
Tuy răng nhà họ Tăng không mấy bận tâm, nhưng không ai lại muốn vô duyên vô cớ đắc tội ông trùm một phương.
Nhất là khi ông ta không phải là người duy nhất có thể định đoạt được mọi chuyện của gia tộc này, nếu không phải hiện tại Tân Trạm rất được nhà họ coi trọng và kính nể, hơn nữa mọi người trong tộc đều rất biết ơn, ngay cả trưởng lão cũng không phản đối, không thì gia chủ Tăng cũng không dám đồng ý một cách lỗ mãng như vậy.
Một khi phải mất một hai ngày mới bàn bạc xong xuôi thì rau kim châm cũng đã lạnh.
“Cậu Tân, nếu như cậu đã đến đây rồi thì nhất định phải chọn hai kiện bảo vật trong bảo khố của nhà chúng tôi, nếu không những đạo hữu khác sẽ cho rằng nhà họ Tăng chúng tôi nói mà không giữ lời.”
Gia chủ nhà họ Tăng mở miệng trêu đùa, nhiệt tình dẫn Tân Trạm đến trung tâm của phủ đệ nhà họ.
Bảo khố là nơi quan trọng nên được canh gác rất cẩn mật.
Tuy nhiên dọc đường Tân Trạm đi tới, rất nhiều tu sĩ nhà họ Tăng đều chủ động nở nụ cười chào hỏi, hỏi han anh.
Tổ chim bị phá trứng cũng không thể còn nguyên vẹn, nhà họ Tăng trước đây đã gặp phải cảnh ngộ có nguy cơ gây ảnh hưởng đến vận mệnh của gia tộc, nếu không phải Tân Trạm ra tay giúp đỡ họ giải quyết vấn đề, thì không bao lâu nữa người nhà họ Tăng sẽ hoàn toàn thất bại.