Mà kết quả như vậy khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đây cũng là lí do vì sao dọc đường anh chỉ dùng thuật pháp do Triệu Hạo Thiên dạy.
Vì các chiêu thức của anh đặc biệt, một khi triển khai sẽ khiến người khác nghĩ ngay đến mình.
Nên khi chiến đấu với đám người Triệu Tấn Dục thách thức lớn nhất của anh là không thể dùng những công pháp đặc biệt khiến thân phận của mình bị lộ.
Trên bầu trời, Triệu Tấn Dục thu lại trường kiếm, có chút kinh ngạc nhìn anh, ông ta không ngờ tên nhãi này, lại có thể tránh thoát chiêu tất sát của mình.
Nhưng một đòn không trúng, ông ta cũng không buồn để ý đến Tân Trạm ở nơi xa nữa mà nhào đến chỗ nhóm Triệu Hạo Thiên.
“Mấy người chỉ cần giữ chân tên nhãi kia, không cần xông lên: Triệu Tấn Dục suy nghĩ một lát rồi quyết định giải quyết mối nguy lớn hơn là nhóm bốn người kia.
Ông ta dặn dò cấp dưới, đề phòng Tân Trạm.
Nhưng khi Tân Trạm xông đến thì ngày tàn của đám trưởng lão cũng đến rồi.
Tuy bọn họ tuân thủ nghiêm ngặt theo lời Triệu Tấn Dục, chỉ bao vây chứ không xông lên, nhưng thân pháp của anh kì lạ, khiến người khác khó nắm bắt.
‘Vốn tưởng rằng chỉ cần bao vây anh là được nhưng anh thoắt một cái đã biến mất dạng, điều kì lạ là anh biến mất không để lại dấu vết gì.
Khi anh ra tay rất dứt khoát, nắm bắt cơ hội để ra tay khiến đám trưởng lão kẻ chết người bị trọng thương.
Dần dần, đội hình trên sân bị anh đảo lộn, cả đám trưởng lão kêu la thảm thiết không ngừng, Triệu Tấn Dục cũng đổ mồ hôi chán.
Ông ta nhìn về phía ngoài khu vực sau núi, trong lòng tràn ngập sự nghỉ ngờ.
“Có chuyện gì vậy? Truyền âm cầu cứu viện đã lâu sao vẫn không có ai đến viện trơ”
Thực tế, trong khoảnh khắc ông ta thấy Tân Trạm và đám người bay ra từ sau núi thì đã truyền âm ra ngoài rồi, tính ra viện binh của Vấn Đạo Tông phải đến đây từ sớm rồi mới phải.
“Trưởng lão Triệu, không hay rồi” Lúc này có một nghỉ trượng bay vụt từ xa qua đây, vẫn chưa đến gần đã vội nói.
“Trận pháp bên ngoài khu sau núi không hiểu vì sao bị khóa kín khiến chúng tôi bị nhốt bên trong.”
“Cái gì?”
Đám người Triệu Tấn Dục ai nấy mặt cũng biến sắc, nếu đến người cũng bị nhốt lại thì truyền âm bị cản lại cũng là điều dễ hiểu.
Nháy mắt ông đã đã tỏ tường mọi chuyện, thảo nào đám người Triệu Hạo Thiên không vội vã trốn ra ngoài mà lạ lựa chọn chiến đấu với bọn họ, hóa ra muốn giết hết bọn họ rồi thong thả thoát thân.
“Rầm!”
Đúng lúc này đã xảy ra một chuyện khiến bọn họ kinh hồn táng đảm.
Phần tính từ sườn núi trở nên của khu hậu sơn đốt nhiên phát ra tiếng nổ rầm trời, mà đỉnh núi sừng sững bao năm tháng kia đang từ từ vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh, lăn xuống xung quanh.
Một số thủ vệ tuần tra của Vấn Đạo Tông còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đá lăn từ trên núi đập trúng, biến thành thịt nát trong nháy mắt.
“Là ai, cả gan phá hủy nhà lao của Vấn Đạo Tông?”
Triệu Tấn Dục gào lên phẫn nộ. Sau núi là địa bàn của nhà họ Triệu, làm ăn nhiều năm, bây giờ khu sau núi không còn nữa, sau này nhà họ Triệu phải làm sao đây?
“Ha ha, cuối cùng tôi cũng thấy được ánh mặt trời rồi”
“Không khí bên ngoài thật là trong lành, sảng khoái quá đi”
“Giết hết bọn chó má này, giết hết những kẻ dám tra tấn ta, lần này nợ máu phải trả bằng máu: Điều khiến người ta phải khiếp sợ chính là, khi nhà lao bị phá hủy, hàng ngàn võ giả đã thoát ra, tuy rằng bọn họ không mạnh nhưng mặt mũi ai nấy cũng đỏ bừng, sát khí ngập tràn.
Rất nhiều người trong đó, đều bị bắt một cách vô duyên vô cớ, bị nhốt vài năm lên đến hàng chục năm, bị tra tấn trong thời gian dài, thậm chí phải trơ mắt nhìn bạn bè người thân bị thủ vệ và trưởng lão đánh chết.
Lần này có cơ hội thoát ra, bọn họ thậm chí không muốn chạy mà chỉ muốn báo thù.
Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn hơn.
Trên mặt đất thủ vệ đang chiến đấu với phạm nhân, đám phạm nhân này rất hung hãn lại không sợ chết, đánh cho đám thủ vệ thất bại liên tục.
Triệu Tấn Dục sắc mặt rất khó coi, cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần có sự tồn tại của Tân Trạm thì bọn họ sẽ càng ngày càng bị động, bây giờ biện pháp duy nhất chính là đóng trận pháp lại.
Trận pháp này của Vấn Đạo Tông, vốn dùng để bảo vệ mọi người, nhưng sau khi bị Tân Trạm phá hoại lại trở thành gánh nặng.
Nhưng Triệu Tấn Dục đã nghĩ thông rồi, chỉ cần phá hoại trung tâm của trận pháp, khiến trận pháp thất bại, như vậy dù truyền âm của bị bị ngăn trở nhưng trận pháp không còn thì chỉ cần có người trông thấy tình hình hiện tại sẽ lập tức phát hiện ra điều bất thường.
“Hỏa long thiên ngục.”
Triệu Tấn Dục hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên biến thành một con rồng lửa lớn múa lượn trong khônng trung.