Nếu nói trước đó còn chưa chắc chắn, nhưng khi Tân Trạm đặt chân, bản thân cũng cẩn thận chú ý.
vietwriter.vn
“Hai vị đạo hữu, nếu như hai người không tin, Tụ Bảo Các tôi có trận pháp có thể hồi tưởng lại hiện trường vừa rồi” Lý Phiên Long thấy Hồ Minh hai người muốn mở miệng, lập tức bổ sung nói.
Đồng thời cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Tân Trạm nếu không phá hỏng quy tắc đánh nhau của Tụ Bảo Các, vậy bản thân cũng dễ xử lý hơn nhiều.
“Cho nên, hai vị đạo hữu, vị công tử này e rằng không thể giết, bởi vì không vi phạm quy tắc mà các người đã nói”
vietwriter.vn
“Ý các ông là sao?” Hồ Minh gần như muốn nổ tung: “Thăng nhãi này đá hai anh em tôi mỗi người một cái, còn cả mấy chục cái tát, một chút chuyện cũng không có sao?”
“Đương nhiên không phải, dựa theo quy tắc của Tụ Bảo Các, nếu như có khách bị một vị khách khác quấy rầy xúc phạm, cảm thấy bị tổn thương, có thể yêu cầu Tụ Bảo Các hỗ trợ bồi thường” Lý Phiên Long không còn tâm sự, vẻ mặt tươi cười nói.
“Nhìn thấy hai vị có chút thương ngoài da, nhưng khi linh khí vận chuyển có thể hồi phục vết thương ngoài da, cho nên tôi đã yêu cầu Tân công tử bồi thường hai vị hai bình Kim Sang Đan, với một ngàn linh tệ.”
“Cái gì? Chúng tôi bị tên khốn này đánh đấm một trận thê thảm, bồi thường hai bình đan dược rác rưởi này sao” Huynh đệ Hồ Minh sắp tức điên lên rồi.
Vết thương bọn họ thực sự không nặng, dù sao Tân Trạm cũng không dùng linh khí, hai người họ cố tình tạo nên hiệu ứng bị thương, mới không thể che lấp.
Nhưng hai người họ là hợp thể cảnh cao phẩm, trước mặt người khác bị đánh cũng là thật, bị làm trò trước mấy trăm tu sĩ, bị thằng nhãi Tân Trạm này tát không biết bao nhiêu cái tát, chỉ đổi lấy những thứ này, hai người bọn họ xém chút nữa hộc ra máu.
“Chờ đã, đan dược này là rác rưởi, một nghìn linh tệ kia đâu? Là tử kim linh tệ sao?” Hồ Minh nghĩ đến mấu chốt, nghiến răng nói.
“Hai vị nghĩ nhiều rồi, theo như các vết thương của hai người, tất nhiên bồi thường linh tệ bình thường” Lý Phiên Long cười nói.
“Lão già, ông rõ ràng thiên vị người này” Hồ Trung giận dữ nói.
Một nghìn linh tệ bình thường, mua được bao nhiêu thứ chứ, một tử kim linh tệ, đáng giá một nghìn vạn linh tệ bình thường, chút tiền này mẹ kiếp lừa được ai.
“Hai vị bớt giận, tôi đây rất công bằng, nếu hai vị không phục, có thể mời các chủ tới phán xét” Lý Phiên Long vẻ mặt vô cảm, nhưng trong lòng lại cười lạnh vài tiếng.
Hai tên này ở Tụ Bảo Các quấy rầy Lý Mai Thuần, còn làm trọng thương thuộc hạ của họ, vốn dĩ bản thân đã không ưa gì bọn họ, Tần Trạm lại không sai, còn phải đền tiền cho họ.
“Được, tôi đồng ý phán quyết này, nhưng mà loại kim sang đan này là đan dược chỉ có ích với dưới Nguyên Anh cảnh một chút, tôi không có, như vậy đi, tôi đại phát từ bi, bồi thường hai nghìn linh tệ đi”
Tân Trạm cười nhạt, trực tiếp lấy chút linh tệ bình thường trong túi trữ vật ra.
Giá trị của thứ này quá thấp, tích cóp một đống cũng không đổi nổi một đồng tử kim linh tệ, bản thân đổi xong còn thừa lại không ít, lúc này đếm ra một chút, tìm lấy cái túi vải ném xuống mặt đất.
“Đúng rồi Lý Phiên Long, vừa rồi tôi vì chứng minh nên đã đá vỡ mất một khối đá xanh của Tụ Bảo Các, tôi cũng phải bồi thường chút ít” Tân Trạm nói.
“Tân đạo hữu khách sáo quá, một khối đá xanh này, trị giá bốn nghìn linh tệ bình thường” Lý Phiên Long cười nói.
Tân Trạm cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy bốn nghìn đưa cho tu sĩ Tụ Bảo Các.
Hai huynh đệ Hồ Minh tức bốc khói, chỉ vào Tân Trạm và Lý Phiên Long, ngực đập phập phồng.
Đây là có ý gì chứ, hai huynh đệ bọn họ ăn mấy chục cái tát, chỉ được hai nghìn linh tệ, tính ra còn không bằng một khối đá màu xanh.