**********
"Triệu Tấn Giang"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vấn tông chủ nhìn về phía trưởng lão Triệu, ngay lập tức cả thân thể ông ta như phát run lên, không dám tiếp xúc với ánh mắt của đối phương, vội vàng cúi đầu xuống. "Ông tập kích giết chết Thiên Kiêu, vi phạm quy củ Vấn tông, từ nay về sau lưu đày rừng khô, cả đời không được rời đi, có chấp nhận hình phạt này không?" "Tôi nhận phạt." Triệu Tấn Giang lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu mà thôi.
Vấn tông chủ nói xong, lại quay đầu nhìn về phía trưởng lão Tuân. "Trưởng lão Tuân, hội Thiên Kiêu này tôi giao cho ông chủ trì, lại phát sinh ra cảnh hỗn loạn không chịu nổi này. Sau việc này, tước đoạt vị trí trưởng lão của ông, ông chấp nhận hình phạt này không?" "Nhận phạt"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trưởng lão Tuân lập tức gật đầu, kính cẩn vô cùng. "Về phần Tần Trạm bị công kích, tôi cũng sẽ bồi thường đủ cho cậu."
Ông ta vung tay lên, ngay lập tức một viên ngọc bay vào trong tay Tần Trạm. "Thủ ấn chi thuật của cậu, mặc dù mô phỏng có giống đến mức nào thì cũng không có khả năng đạt tới hoàn mỹ. Thuật này tặng cho cậu, việc này đến đây kết thúc đi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói xong, ông ta bước ra từng bước, thân thể lại biến mất một lần nữa.
Vấn tông chủ đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi ông ta xuất hiện, không hề nói chuyện phiếm với bất cứ ai, cũng không có bất kỳ hành động dư thừa nào ca.
Từ đầu đến cuối, Vấn tông chủ không hỏi ý kiến của bất cứ ai, ông ta đến rồi đưa ra quyết định, và sau đó rời đi. Xem tất cả mọi người như không tồn tại, ngông cuồng khí phách, nằm trong tay tất cả mọi thứ. Tần Trạm nhìn chăm chú theo bóng dáng Vấn tông chủ, ánh mắt dao động cực mạnh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cách làm như vậy, thoạt nhìn cực kỳ vô lễ. Bởi vì dù sao Triệu Tấn Giang muốn giết anh nhưng ông ta thân là Vấn tông chủ, thế nhưng lại không hề có một chút áy náy nào cả.
Giống như nếu Triệu Tấn Giang có thể giết anh thì cứ giết, nếu không thể, vậy ông ta sẽ bồi thường đủ cho anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tần Trạm có thể cảm nhận được, đối phương cũng không nhìn thẳng mình, từ đầu đến cuối coi mình như con kiến hôi vậy.
Nhưng Vấn tông chủ là người đứng đầu trong giới tu luyện, ông ta có tư cách này, ông ta cũng có đầy đủ lý do để làm vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tần Trạm hít sâu một hơi, cảm giác bị coi thường rất không thoải mái. Thật giống như nên cho tôi sẽ cho, nhưng anh cũng không có tư cách đề cập đến điều kiện.
Biểu hiện của ông ta không hề có dự định sẽ thương lượng với anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta đang dùng hành động thực tế nói cho anh biết, đứng đầu Thiên Kiêu thì thế nào chứ? Trong mắt bọn họ, anh không đáng để vào mắt.
Tần Trạm lắc đầu, ánh mắt thoáng qua chút tự tin.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tất cả những biểu hiện đó của ông chỉ là hiện tại, chỉ cần một lúc nữa thôi, tôi chắc chắn sẽ khiến cho ông không thể không nhìn thẳng vào tôi. "Còn ai muốn giết tôi nữa không? Cứ việc đến đây!” Lúc này Tần Trạm lơ lửng giữa không trung, chân đạp Phượng Hoàng, Thanh Long vờn quanh.
Đôi mắt của anh cứ quét xung quanh, giọng nói đầy vẻ trào phúng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt người của Vấn tông đều đỏ bừng lên.
Nếu nói ai muốn giết Tần Trạm nhất, không thể nghi ngờ chính là bọn họ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Triệu Tấn Giang nghiến răng nghiến lợi, trưởng lão
Tuân cũng mắt híp lại. Không ít người của Vấn tông, đều trong lòng tức giận đến mức không thể kiềm chế.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Theo bọn họ, Tần Trạm làm như thế này không hề nghi ngờ là đang muốn khiêu khích bọn họ, nhưng mà lúc này bọn họ lại không thể làm gì được.
Dưới sức mạnh Long Phượng, ở đây không ai dám chắc chắn có thể chiến thắng Tần Trạm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng mà cũng có người trong lòng thầm cười lạnh, đừng thấy lúc này Tần Trạm khó có thể địch nổi, chỉ cần chờ cỗ sức mạnh này biến mất thì tất cả đều khác.
Đến lúc này, hào quang trên vòng xoáy thật lớn rốt cục chậm rãi dập tắt, vòng xoáy cũng bắt đầu không ngừng thu nhỏ lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Long Phượng bên cạnh Tần Trạm cũng theo vòng xoáy không ngừng suy yếu, trở nên nhỏ hơn, thân thể hóa thành một đám sương mù, bay trở lại trong vòng xoáy. "Đáng tiếc hai con thần thú này."
Trong lòng Tần Trạm có chút không nỡ, nhìn khí tinh thần trên người Kim Phượng Thanh Long dần dần bị vòng xoáy hấp thu trở về.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai con thần thú này uy lực mười phần, hơn nữa chính mình trải qua sinh tử mới đạt được, kết quả thời gian phát huy tác dụng cũng không nhiều mà đã bị đất thí luyện thu hồi về rồi.
Trận chiến vừa rồi với Triệu Tấn Giang lại càng nhìn ra tác dụng của hai con thần thú này ở bên ngoài, đây tuyệt đối là đẳng cấp trên cả đẳng cấp. "Vật này có thể giữ lại không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Tần Trạm khiến anh hơi xúc động. "Lại nói tiếp, hai vật này là do lông vũ của Phượng Hoàng và vảy Thanh Long dung hợp khí tinh thần kích thích mà tạo thành. Nếu là những người khác, rời khỏi đất thí luyện thì lập tức không còn khí tinh thần nữa rồi, nhưng mình lại có thể chuyển hóa. Nếu chuyển hóa tiên khí trong lông vũ và vảy thành tiên khí của bản thân mình thì có thể không nhỉ?"
Đây chỉ là một ý nghĩ mơ hồ mà Tần Trạm đột nhiên nghĩ ra, thành công hay không, không ai biết nhưng mà Tần Trạm định thử một lần.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cơ hội trong nháy mắt như vậy, nếu không thử thì Tần
Trạm cảm giác cả đời sẽ hối hận. "Anh ta đang làm gì vậy?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mọi người lập tức nhìn thấy, Tần Trạm ra tay với Long Phượng bên cạnh, đánh rơi một phần lớn tinh mang trên người nó. "Vật này là chỉ bảo của nơi thí luyện, không cần anh ta ra tay cũng sẽ tự mình bị vòng xoáy hấp thu thôi, chẳng lẽ anh ta không biết quy tắc này sao?" "Anh ta cố ý làm náo động sao? Hừ, thằng nhóc này đúng là muốn chết mà.” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.v*ip
Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào Tần Trạm, rất nhanh sau đó anh đã đánh Long Phượng trở lại trạng thái lông vũ và vảy một lần nữa. "Nên thử trước cái nào nhỉ?" Ánh mắt Tần Trạm đảo qua, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Theo như suy nghĩ của Tần Trạm, đương nhiên anh càng muốn thu phục được Thanh Long. Dù sao hai con thần thú này vẫn chưa giao thủ qua, anh không biết con nào mạnh con nào yếu nhưng theo bản năng thì cảm giác Thanh Long sẽ mạnh hơn một bậc.
Tuy nhiên chính bởi vì thời gian gấp gáp, Phượng Hoàng đã ở chung với anh lâu hơn nên anh càng hiểu rõ Phượng Hoàng hơn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tại thời điểm này, phải lấy sự ổn định làm chủ là điều đương nhiên.
Một tay anh nắm lấy lông vũ Phượng Hoàng, Tần Trạm rót khí tinh thần trong cơ thể mình vào đó.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cũng may vòng xoáy không ngừng hấp thu khí tinh thần của các võ giả, vì thế khi ở bên ngoài vòng xoáy, luồng khí trong người Tần Trạm bị sức mạnh này che lấp, không ai nhìn ra manh mối gì cả. "Thằng nhóc thổi này, thật sự quá to gan, thế mà còn muốn cướp đoạt đồ đạc ở đây"
Trong đào nguyên, ông lão buông một quân cờ đen xuống tựa như đang quan sát, ánh mắt xuyên thấu qua hư không nhìn về phía một chỗ, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười. "Quên đi, mặc kệ cậu ta đi, nếu cậu ta thật sự có thể lấy được cái gì thì đó cũng là ý trời."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói xong, ánh mắt ông lão hạ xuống, tiếp tục nhìn xuống bàn cờ. "Cảm giác thay đổi luồng khí, cũng không phức tạp nhỉ?"
Tần Trạm đổi tất cả tiên khí trong Phượng Hoàng thành luồng khí của mình, cuối cùng anh phát hiện cũng không có tình huống quái lạ nào xuất hiện nên có chút kinh ngạc, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên vảy Thanh Long.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có muốn cùng nhau luyện hóa long lần này không?
Thật ra đến bây giờ Tần Trạm cũng không biết sau khi luyện hóa, hai vật này có thuộc về mình hay không. Hơn nữa luyện hóa thần thú phải tiêu hao tiên khí cực kỳ lớn nhưng Tần Trạm vẫn nguyện ý đánh cuộc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dù sao nếu có thể lưu lại thần thú này ở bên ngoài làm lá bài cuối cùng thì đây là sự trợ giúp rất lớn đối với anh. "Đều luyện hóa rồi."
Đôi mắt Tần Trạm hiện lên vẻ kiên quyết, một tay nắm lấy vảy Thanh Long. "Thằng nhóc này, hình như dùng bảo vật của nơi thí luyện làm thủ thuật gì đó?" “Chẳng lẽ anh ta muốn giữ lại chỉ bảo trong không gian sao?” "Ha ha, thật sự là cuồng vọng đáng sợ, chẳng lẽ anh ta cho rằng trước đây không có ai thử như vậy. Kết quả mỗi lần có người nghĩ ra ý tưởng này đều bị trọng thương, còn không thu hoạch được gì." Mọi người cười đùa một hồi, đều cho rằng Tân Trạm đang làm chuyện viển vông, nếu vật đất thí luyện này có thể lấy ra sử dụng, vậy thế giới này đã sớm thay đổi rồi. Quả nhiên là người ngoài non trẻ không biết giới hạn rồi làm trò cười cho người trong nghề.
Anh nợ em một câu yêu thương!