Lỗ Thành căng thẳng nhìn kỹ Tân Sương Nhan, sắc mặt Tân Trạm cũng nghiêm nghị.
Dưới tình huống không biết trước kết quả, hai người cũng không dám hoàn toàn yên tâm.
Đột nhiên, Tân Sương Nhan mở mắt ra.
Sau đó cô ấy đưa tay, bàn tay hơi run rẩy xoa xoa cái trán, vốn dĩ sau khi cô ấy dùng kim tố đan, tuy rằng vết thương kia không còn nhưng sờ lên vẫn đau như cũ.
Nhưng lần này, bất kể Tân Sương Nhan đụng vào bất kỳ vị trí nào cũng đều không cảm giác được đã từng bị thương.
Dấu ấn trên đầu không còn, vết thương trên gương mặt cũng biến mất rồi.
“Ta ổn rồi, hoàn toàn khỏi rồi”
Thân thể Tân Sương Nhan cứng đờ một cái, đột nhiên mũi cô ấy cay cay. Nhiều năm như vậy, bản thân chịu đựng khổ sở chỉ có bản thân biết.
Đột nhiên nước mắt theo khóe mắt cô ấy chảy xuống như mưa.
Vốn dĩ, cô ấy cho rằng cả đời này cũng phải mang theo dấu vết phong ấn thành thẹo này mà sống tiếp, thậm chí theo sự tăng lên của vết thương thì có thể toàn bộ mặt đều trở nên khủng bố cực kỳ.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không nghĩ tới Tân Trạm hoàn toàn thay đổi vận mệnh của cô ấy.
“Ba ngày!” Đến hiện tại Lỗ Thành vẫn còn cảm giác nằm mơ.
“Tân dược sư, cậu thật sự chỉ cần dùng ba ngày đã có thể nghĩ ra cách để dung hợp hai viên đan dược này?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Lỗ Thành đã có chút run rẩy.
Thực sự là quá khó mà tin nổi, luyện dược sư nghiên cứu phương pháp luyện đan vốn là ngàn khó vạn hiểm, huống chỉ là nghiên cứu loại thuốc công kích như thế này.
Thường thường cho dù là dược sư đỉnh cấp cũng cần chìm đắm trong đó mấy chục năm hoặc hơn trăm năm mới có thể có thành tựu.
Nhưng Tân Trạm chỉ cần dùng ba ngày thôi.
“Khả năng là vận may tốt thôi, có lẽ do lo lắng vết thương của Chị Ba, thêm vào đột nhiên vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra” Tân Trạm cười nhạt nói.
Chuyện Vô Tự thiên thư tất nhiên là không thể tùy ý tỉ chỉ có thể giao cho linh cảm.
“Đúng là có chuyện như vậy đã xảy ra” Lỗ Thành rất tán thành nói: “Trong thời kỳ cổ có một dược sư đỉnh cấp đột nhiên có cảm ứng, ở đỉnh núi ngồi xếp bằng bảy ngày bảy đêm, lĩnh ngộ một loại tiên đan kỳ lạ truyền thừa đến nay”
“Trước đây tôi vốn tưởng rằng chuyện này có phần bịa đặt nhưng hiện tại xem ra đúng là thật sự có loại khả năng này”
Tân Trạm nở nụ cười, anh cũng không nghĩ tới Lỗ Thành sẽ liên tưởng đến chuyện như vậy, chẳng qua như vậy cũng được, coi như giải thích giùm anh.
“Tân công tử, Hội dược sư hoàng đô của chúng tôi thiếu một Phó hội trưởng, không biết cậu có hứng thú hay không, chờ tôi lớn tuổi thì người hội trưởng này chính là cậu” Lỗ Thành cười mời nói.
“Cậu đừng xem thường Hội Dược sư Hoàng Đô này, dược sư lớn nhỏ ở Tân Hoàng chúng ta có đến chín ngàn người, đều quy về hội trưởng tôi quản lí, nếu cậu muốn có dược đan hay phương đan gì đấy, chỉ cần một câu thôi là có thể”
Tân Trạm có chút ngoài ý muốn, không ngờ rằng biểu hiện lân này của mình lại khiến Lỗ Thành nảy ra ý định này.
Hội trưởng Hội dược sư Hoàng Đô, nếu nói đến địa vị, chắc hẳn vẫn cao hơn nửa phần so với Lôi Sĩ của Đông Vực.
“Thôi bỏ đi, tôi sống nhàn hạ quen rồi, hội trưởng tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm này. Hơn nữa ông đã quên tôi cũng là người nhà họ Tân sao?”
“Cũng đúng, vậy thì thật là đáng tiếc” Lỗ Thành thở dài một hơi, nói: “Chẳng qua Tân dược tôn nếu thay đổi ý định, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào”