“Không được, mọi người không thể chặn nổi anh ta đâu”
Tân Trạm khẽ lắc đầu.
Trước đây tám tu sĩ của Tinh Thiên Tông đã tạo thành trận pháp mà còn không thể khống chế vây bắt được Khương Thời Miễn. Huống chi những tu sĩ chưa từng trải qua tập luyện phối hợp thì chỉ sợ việc bao vây sẽ khó khăn hơn.
Vấn đề bây giờ là họ cần có một người đủ sức mạnh để trong một khoảng thời gian ngắn có thể làm tiêu hao bớt tinh lực của Khương Thời Miễn.
Tân Trạm nghĩ tới đây thì đột nhiên trong đầu anh xẹt qua một hình ảnh.
“Anh cả, đến Liệt Cốc nơi mà chúng ta đã ở trước đây đi”
“Liệt Cốc nào?” Trong lúc nhất thời, Tân Thiên không nhớ ra.
“Chính là nơi có một con rồng đỏ, còn có mấy chục vạn Phệ Thiên Trùng ấy”
“Đi đến đó làm gì chứ? Mấy con mãnh thú đó chỉ hận là không thể ăn thịt em ấy chứ” Tân Thiên hoảng sợ nói.
“Bây giờ nếu muốn giết Khương Thời Miễn thì chỉ có một cách là để cho anh ta tiếp tục lớn lên. Có quỷ mới biết chuyện gì sẽ xảy ra”
Đột nhiên Tân Trạm ngẩng đầu lên. Lúc này trong danh sách giết người, số tám dưới tên của Khương Thời Miễn đã đổi thành số chín.
Rồi đột nhiên.
Một chùm ánh sáng từ trên trời rơi xuống, bao vây Tân Trạm trong đó.
Chùm ánh sáng này không có ý công kích nhưng nó cực kỳ chói mắt.
“Là Khương Thời Miễn đến đây sao? Tôi nhớ khi anh ta ở trong vòng năm dặm thì cột sáng mới xuất hiện mà” Sắc mặt của Ngô Bình Nhi khẽ biến đổi.
“Không đúng, anh ta sẽ không đến gần như vậy đâu.”
Tân Trạm nhíu mày lắc đầu. Trong khoảnh khắc sau đó, chùm tia sáng kia biến mất khỏi thân thể của anh mà lại chuyển sang bao vậy Tân Thiên.
Sau đó là đến lượt Ngô Bình Nhi, một số tu sĩ và cuối cùng là cả Long Thần cũng bị chùm tia sáng này bao phủ.
Đột nhiên một bầu không khí sợ hãi lan tỏa ra giữa mọi người.
“Anh ta đang cảm nhận được vị trí của chúng ta. Đây hẳn là một khả năng mới để anh ta thăng lên cấp Hắc Điển sau khi đã giết đủ số người cần giết” Tân Trạm nhíu mày nói.
“Anh hai, chúng ta phải tăng tốc thôi. Sau khi anh ta tìm được chúng ta thì nhất định sẽ đi tới đây ngay”
“ừ”
Mặc dù Tân Thiên vẫn hơi lo lắng về kế hoạch của Tân Trạm, nhưng anh ta cũng biết rằng không có thời gian để lo lắng. Anh ta tăng tốc tiên thuyền và tiến về Liệt Cốc.
Trong suốt chuyến bay, Tân Trạm ngắm nhìn sông núi trôi xẹt qua dưới chân.
“Anh hai, anh nói xem nếu như giết chết Khương Thời Miễn thì Hắc Điển sẽ rơi vào trong tay của em hay là sẽ biến mất rồi chiến trường chém giết này cũng vì thế mà kết thúc?”
“Cái này anh thật sự không rõ lắm, nhưng cũng không biết là ai đã tạo ra chiến trường này. Anh nghĩ muốn giết chết Hắc.
Điển này sẽ rất khó khăn. Nói không chừng Đại Lục vào thời kì thượng cổ đúng là có thứ này”
Tân Trạm cũng cảm thấy khả năng chém giết của Hắc Điển quá thần kỳ.
“Nếu đại sư Tuệ Khả có Hắc Điển này thì e rằng cho dù anh ta có bao nhiêu sát khí cũng không sợ”
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong nháy mắt rồi lại biến mất, bỗng nhiên Tân Trạm quay đầu nhìn lại phía sau.
Ngay sau tiên thuyền, cách đó khoảng trăm dặm có một luồng khí màu đen như đang khuếch tán rất nhanh như những đám mây đen bình thường đang hướng đến bọn họ.