Chương 515
Cảnh tượng của Tần Môn ngày hôm này đã vượt qua sức tưởng tượng của Tần Trạm, sau khi anh với mọi người chào hỏi xong liền đi thẳng đến đại sảnh.
Không lâu sau Nhan Như Ngọc đi ra, cô cúi người chào Tần Trạm: “Vinh hạnh được gặp Môn chủ.”
Tần Trạm khoát tay, nói: “Không cần khách khí như vậy, nói cho tôi biết tình hình chung hiện nay của Tần Môn đi.”
Nhan Như Ngọc gật đầu, ngay lập tức nói một lượt tình hình chung.
Tần Môn hiện nay có hơn ba nghìn đệ tử, so với lúc đầu Tần Trạm dùng Đan dược mua chuộc lòng người vẫn còn nhiều.
Điều quan trọng là chất lượng của Tần Môn hiện nay đã cao hơn rất nhiều, chỉ riêng Võ Tông đã có sáu vị, thậm chí Đại Tông Sư nhiều không kể xiết.
“Ngoài những điều này, còn có một vài người phụ thuộc vào Tông Môn, trong đó có Thiên Nguyên Môn” Nhan Như Ngọc nhẹ giọng nói: “Xung quanh thành còn có rất nhiều nhà nhiều đời làm quan, đến nay cũng đã quy phục Tần Môn.”
Tần Trạm vừa sờ cằm vừa nói: “Giết chết một Tô Vũ, lại có tác dụng lớn đến như thế?”
Nghĩ đến tên Tô Vũ này nếu mà biết được thì sợ rằng sẽ tức đến nỗi bật dậy sống lại.
Âm Minh Tông tồn tại chưa đến một tháng, sau đó trở thành người may y phục xuất giá cho Tần Trạm.
“Tần Môn tạm thời giao cho cô.” Tần Trạm nói với Nhan Như Ngọc: “Sau đây tôi sẽ truyền dạy lại cho các người một vài tâm pháp, đến lúc đó cô truyền lại cho bọn họ.
“Vâng, thưa Môn chủ.” Nhan Như Ngọc nhẹ nhàng gật đầu nói.
Nói đến đây, Tần Trạm nhớ đến chiếc kim Cương trạc.
Mặc dù Kim Cương trạc này bị hư hại nặng nề, nhưng mà uy lực phát ra của nó vẫn mạnh như trước đây, hoàn toàn không hề thua kém toàn lực công kích của Võ Tông.
Nếu có thể khôi phục lại như cũ, chắc chắn sẽ trở thành một công cụ hữu ích.
Thế là Tần Trạm trở về phòng của mình, lấy chiếc Kim Cương Trạc này ra.
Anh quan sát tỉ mỉ một lúc, thấp giọng nói: “Lúc đầu không biết được lai lịch của chiếc vòng này, bây giờ xem ra chiếc vòng này là chiếc vòng của Đại Võ Tông đã bị phá huỷ.
Đến nay Tần môn tuy là đồ đệ rất nhiều, nhưng mà cũng chỉ có Tần Trạm là Đại Võ Tông.
Nhưng Tần Trạm không thể ngày nào cũng ở trong Tần Môn, vì vậy anh bắt buộc phải nghĩ ra một cách để bảo vệ Tông Môn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Trạm quyết định bố trí trận pháp Hộ Sơn ở Tần Môn, đồng thời khôi phục lại chiếc Kim Cương trạc này.
Lúc đêm khuya, Tần Trạm lấy ra luyện khí đỉnh, anh bỏ chiếc vòng này vào trong đó, sau đó lại lấy tư liệu luyện kim của Hiệp hội Võ đạo thủ đô ra.
Tư liệu về luyện kim này đều là cấp đất, khôi phục lại những vật của Đại Võ Tông cũng không có gì khó.
Hơn nữa cha của Tần Trạm còn để lại rất nhiều phương pháp luyện kim bí mật, do đó khôi phục chiếc Kim Cương trạc này cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Thời gian ba ngày trôi qua, Tần Trạm bố trí trận pháp Hộ Sơn khắp bốn phía của Tần Môn, đồng thời anh tặng cho Nhan Như Ngọc một bộ tâm pháp.
“Những thứ này đều là tâm pháp cao thâm, chỉ cần trình độ không quá kém vượt qua Võ Tông cũng không có vấn đề.” Tần Trạm trầm giọng nói: “Đương nhiên vẫn cần một thời gian nhất định.
Sau đó, Tần Trạm lấy chiếc Kim Cương trạc đó ra, giao cho Nhan Như Ngọc.
“Một chiếc vòng của Đại Võ Tông lúc đó.”
Tần Trạm nói: “Lúc cần có thể sử dụng.
“Vâng thưa Môn chủ.” Nhan Như Ngọc nhẹ giọng đáp.
Lúc này đã bước qua năm mới, đã là mùng hai tết.
Tô Yến Thế tổ chức một buổi công khai vào mùng sáu, do đó Tần Trạm phải rời khỏi Tần Môn trước, trở về Thủ đô.
“Vẫn còn bốn ngày nữa.” Tần Trạm ánh mắt lấp lánh, trong lòng xuất hiện vài tia xao động.
Anh đã đợi ngày này rất lâu rất lâu rồi. Hiện tại, ở gia đình họ Tô.
Ông Tô ngồi trong phòng lớn, ông cau mày nhẹ, trong lòng dấy lên cảm thấy hơi bất an.
“Tại sao luôn cảm thấy gần đây đã xảy ra
truyện gì đó.” Ông Tô cau mày nói.
Sau đó, ông ngẩng đầu nhìn về phía quản gia, nói: “Gần đây ở chỗ Tần Trạm có động tĩnh gì không?”
Quản gia vừa cười vừa lắc đầu đáp:
“Không có.”
“Đúng rồi, Yến Võ đâu, nó đi đâu rồi?” Ông Tô bất ngờ hỏi.
Quản gia đáp: “Yến Võ ở bên kia với cậu cả.”
“Gọi nó đến đây, tôi có việc cần hỏi nó.” Ông Tô khoát tay nói.
“Vâng, thưa ông chủ. Quản gia từ từ xoay người, sau đó đi ra ngoài.
Mười phút sau.
Yến Võ xuất hiện trước cửa trang viên nhà họ Tô, quản gia cũng đứng ở đó đợi anh ta. “Vinh hạnh được gặp Quản gia đây.” Yến
Võ đi đến và cúi người nói.
Quản gia không nói gì, trên mặt chỉ có nét cười nhàn nhạt.
Nụ cười này làm cho Yến Võ cảm thấy có phần bất an.
Anh không nói thêm gì nữa, bước qua quản gia, chuẩn bị đi vào.
Nhưng Lúc đó, quản gia lại chặn đường của Yến Võ.
“Quản gia, ông có ý gì?” Yến Võ cau mày hỏi.
Quản gia đặt tay của mình lên vai anh, một sức ép to lớn phút chốc ập tới.
Yến Võ chỉ cảm thấy xương vai của anh dường như sắp bị nghiền nát, đau đến nỗi làm anh đổ từng giọt mồ hôi.
Nhưng Yến Võ cắn răng chịu đựng, không nói lời nào.
“Tần Trạm, phải ra tay rồi?” Chính là lúc này, một câu của quản gia, giống như một tia sấm sét bùng nổ trong đầu của Yến Võ!
Sắc mặt của Yến Võ lập tức thay đổi rất khó coi, trong lòng cuộn trào lên cảm giác của tình cảnh nguy hiểm.
“Quản gia, lời này của ông tôi nghe không hiểu.” Yến Võ cứng đầu nói.
Quản gia vừa nói vừa cười lạnh lùng nói: “Cậu không thể giấu được tôi. Từ thời khắc cậu đến Nhà họ Tô, ta đã đoán ra cậu muốn làm gì rồi.”
Yến Võ nghe xong lời này, hoàn toàn không giữ được bình tình nữa.
“Trước khi cậu đến nhà họ Tô, tôi biết cậu đã nhiều lần tiếp xúc với Tần Trạm. Những chuyện này cậu giấu không được con mắt của tôi.” Quản gia lạnh nhạt nói.
Nghe xong lời này, trong lòng Yến Võ vô cùng tuyệt vọng.
Nếu đã nói như vậy, gia đình họ Tô từ lâu đã biết mục đích của ta rồi?
Tất cả những gì anh làm, chẳng phải đều là điều khiển bên trong gia đình họ Tô sao?
“Ông muốn nói chuyện này cho ông cụ Yến Võ hít một hơi thật sâu nói,
Quản gia lắc đầu, nói: “Những chuyện này, ông chủ đều không biết.
Lần này, Yến Võ càng thêm hồ đồ. “Quản gia, ông rốt cuộc là có ý gì?” Yến Võ càng ngày càng không hiểu Thế gian này tất cả mọi người đều biết, quản gia là người trung thành với nhà họ Tô, ông ta tại sao lại giấu ông cụ Tô?
“Số mệnh của nhà họ Tô đã tận” Quản gia nói một cách chậm rãi: “Cho dù ko có Tần Trạm thì Nhà họ Tô sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt, chuyện này do trời định đoạt ai cũng không ngăn cản được.”
“Thay vì như vậy, chi bằng tác thành cho Tần Trạm, cậu thấy thế nào?” Quản gia cười và nói.
Sắc mặt của Yến Võ trở nên hoảng loạn và bất an, anh đột nhiên phát hiện lòng dạ của quản gia này rất là thâm độc, thậm chí còn hơn cả lão gia!
“Ông muốn gì?” Yến Võ hỏi thăm dò: “Tài sản của nhà họ Tô?”
Quản gia lắc đầu nói: “Thật ra tôi rất ngưỡng mộ Tần Trạm. Nhiệm vụ của tôi cũng chỉ là bảo vệ an nguy cho ông chủ nhà họ Tô.”
Yến Võ đột nhiên tỉnh ngộ: “Quản gia, ý của ông là muốn để Tần Trạm tha cho ông cụ một mạng? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy rất khó, Tần Trạm hận người nhà Nhà họ Tô đến xương tủy một khi đã có được cơ hội thì anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông Tô.”
“Không không không.” Quản gia cười nhạt: “Có tôi ở đây Tần Trạm sẽ không giết được ông ấy.”