Mọi người ở đây bảo vệ Linh Tê đều đã hai, ba ngày không hề chợp mắt. Lúc này có Đổng Tương Hàn ra mặt, Linh Tê hồi phục bình thường, các tu sĩ cũng dần dần rời đi.
Vạn Lương cũng thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp Từ Phàm đưa Ngô Bình Nhi và Cung Doãn đến chỗ ở.
Về phần Trình Tân thì cùng Đổng Tương Hàn và Ngô Thái Vĩnh quay trở lại đại điện tông chủ.
“Cậu Trình, cậu vội vàng đến đây tìm tôi là có chuyện gì?”
Trong điện, Đổng Tương Hàn mỉm cười mời Trình Tân ngồi xuống.
Trình Tân cứu linh thú của tông môn thì chẳng khác nào đã giúp Huyền Thú Cốc một đại ân, tâm trạng của ông ta khá tốt, thái độ so với lúc trước thì thân thiết hơn nhiều.
Còn Ngô Thái Vĩnh vì tránh hiềm nghi nên cũng không cùng tiến vào mà ngồi ở căn phòng ngoài đại điện, do Vạn Lương phụ trách tiếp đãi.
“Tông chủ, tôi nghe tiền bối Ngô nói ông là tu sĩ ngự thú mạnh nhất Bắc Vực, vì thế nên quả thật là có chuyện muốn hỏi thăm một chút về suy nghĩ của ông”
Sau đó, Trình Tân kể một lượt về chuyện của Chu Lam.
“Vẫn luôn hôn mê không tỉnh, nhưng trong lúc ngủ mê thì tu vi cũng tăng lên, khí tức không có vấn đề gì, cũng không hề trúng độc hay bị thương”
Đổng Tương Hàn hiểu biết sâu rộng nhưng sau khi nghe xong cũng hơi nhíu mày lại.
“Tông chủ cũng không rõ nguyên nhân sao?”
Nhìn thấy Đổng Tương Hàn rất lâu không lên tiếng, Trình Tân thấy hơi thất vọng.
“Cậu Trình, ngự thú cũng không hề đơn giản như cậu nghĩ”
Đổng Tương Hàn cười khổ lắc đầu: “Thế gian này yêu thú nhiều vô kể, mỗi một loại kỳ thật đều là một chủng tộc. Lấy ví dụ, cứ coi như tu sĩ loài người chúng ta, nếu như xuất hiện căn bệnh lạ khó xử lý, cho dù là dược tôn cấp cao nhất cũng chưa chắc đã có thể chữa trị được”
“Chưa kể yêu thú chủng loại nhiều vô cùng, trên người bọn chúng xuất hiện triệu chứng bệnh kỳ lạ lại càng nhiều hơn, nếu như chỉ nói đơn giản không thôi mà không nhìn thấy cơ thể thật của bọn chúng thì tôi cũng khó mà đưa ra phán đoán”
“Nếu như nhìn thấy yêu thú thì tông chủ có thể đưa ra phán đoán không?” Trình Tân có chút đăm chiêu nói.
“Chí ít có bảy phần nắm chắc” Đổng Tương Hàn khẳng định.
Trình Tân gật đầu, hai ngón tay nhấn lên ấn đường.
Tông chủ Huyền Thú Cốc vốn dĩ không phải tên là Đổng Tương Hàn, nguyên nhân là vì ông ta quá đam mê đạo ngự thú, thậm chí còn cưồng si đến mức đổi tên để tỏ rõ chí hướng.
Trên đường đến đây, Ngô Thái Vĩnh cũng giới thiệu với mình chút ít chuyện về Đổng Tương Hàn, người này mặc dù tính cách cổ quái, đối xử lạnh nhạt với người khác, không hợp để kết giao. Nhưng trên phương diện ngự thú thì ông ta tuyệt đối có đủ năng lực để kiêu ngạo.
Một luồng linh khí dẫn dắt tiến vào Thức Hải.
Sau đó, Trình Tân bọc Chu Lam đang ngủ say, thuận theo ấn đường bước ra thế giới bên ngoài.
“Đây là một con Kim Sắc Tước Điểu.”
Đổng Tương Hàn nhìn thấy Chu Lam đang mê man trên mặt đất thì sắc mặt khế thay đổi.
Những chuyện về việc tu sĩ ký kết với linh thú rồi gia tăng thực lực của bản thân cũng không hề ít.
Nhưng nhìn chung, yêu thú được lựa chọn hoặc là có lực phòng ngự đáng kinh ngạc, chẳng hạn như Ngân Đề Linh Tê, hoặc là lực công kích mạnh như Huyền Lôi Thánh Hổ.
Còn có một số tu sĩ lấy linh thú bản mệnh để làm vật cưỡi khiến cho tốc độ tăng nhanh.
Cho dù thế nào đi nữa, những linh thú này đều có một đặc điểm chính là thực lực mạnh mẽ, hơn nữa chúng còn được cai trị bởi vua của vạn thú hoặc chúa tể bầu trời.
Nhưng linh thú Tước Điểu của Trình Tân mặc dù bộ lông có vẻ tươi sáng, thân hình mập mạp khiến người ta cực kỳ yêu thích.
Chẳng qua đối với tu sĩ cả đời chỉ có một linh thú bản mệnh mà nói thì Chu Lam này rõ ràng chẳng có bất kỳ ưu điểm gì.