Sau đó liền là Viêm Ma Thể, Thần Lực Vương Giáp cuồn cuộn, Tần vương thể liền tạo ra một hư ảnh, cúi người xuống, ôm lấy Tân Trạm vào lòng.
“Bùm!”
Làm tất cả xong, linh khí kinh sợ bộc phát ra từ gia chủ Sử ầm vang ập xuống.
Tấm màn ánh sáng của Ngọc Quy vỡ vụn như thể bị xé toạc ra.
Cuối cùng bức tường linh lực của bùa Huyền Vũ gắn kết lại đổ xuống, chia năm xẻ bảy.
Từng đợt linh khí cưồn cuộn võ vào người Tân Trạm, khiến anh như một con thuyền nhỏ trong bão tố không ngừng lùi về phía sau.
Tiếng ầm ầm nổ vang bên tai, ngực anh như có một tảng đá đập vào.
Máu từ khóe miệng tần Trạm trào ra, hai lỗ tai cũng chảy ra máu tươi.
Hư ảnh của Tân vương thể kết lại đang vỡ vụn trong gió bão.
Phệ Thiên Trùng rơi xuống, không chịu được đòn tấn công, chết như mưa rơi.
Thần Lực Vương Giáp đã tan tành từ lâu, Hắc Giao Long Giáp của tam tỷ cho cũng đầy những vết nứt.
Năm loại chí hoả như ngọn lửa trong gió, bùng cháy dữ dội, mới tạm thời bảo toàn được nguyên thần nội tạng của Tân Trạm.
Chí Dương Linh Quái Dương Tuân đang run lên vì sợ hãi, trốn đằng sau Tân Trạm thức hải không dám động đậy.
Trong tiếng lách cách, xương cốt của Tân Trạm dần có vết nứt, cho dù có tôi luyện hàng ngàn lần, sự khác biệt giữa độ kiếp cảnh và hợp thể cảnh vẫn là quá lớn.
Cho dù dùng hết mọi thủ đoạn, cũng không thể chống lại được cuộc tấn công này.
“Tân Trạm, tôi ra ngoài chống lại linh khí này”.
Sắc mặt Phù Ma lúc này nghiêm trọng, không chịu được mà nói: “Ông ra ngoài thì làm được gì, muốn tự huỷ hoại nguyên thần đổi lấy mạng tôi à. Tôi không đồng ý chuyện này”.
Vẻ mặt Tân Trạm lạnh lùng, máu không ngừng tràn ra ở khóe miệng.
Bây giờ anh đang ở trên bờ vực của sự sống và cái chết, một khi xương của anh hoàn toàn vỡ vụn, cơ thể của anh sẽ tiêu tan giống Sử Thi Vũ.
Nhưng Phù Ma muốn tự nổ tung để cứu mình, điều mà anh sẽ không bao giờ đồng ý.
Mặc dù Phù Ma là linh hồn của một người đàn ông mạnh mẽ trong độ kiếp cảnh, nhưng lão ta đã mất đi thân thể quá lâu, ngoài cách này ra, lão ta thậm chí không thể đánh bại đỉnh phong cảnh hợp thể, vốn dĩ không có tác dụng.
Nhưng Tân Trạm không thể chọn cách này, chưa tới giây phút núi sông cạn kiệt.
Tuy rằng toàn thân đau đớn, lại cảm nhận được sức mạnh như núi không ngừng điên cuồng chạm vào mình, nhưng lúc này Tân Trạm vẫn còn hai chiêu chưa dùng đến.
Ấn ký giữ mạng do cha mình để lại và lệnh bài đặc biệt do lão Ngô tặng.
Cha Tân Phong Triết không cần phải nói, ít nhất cũng vượt qua cường giả đệ nhất trong độ kiếp cảnh, mặc dù tuổi ông ấy còn trẻ.
Ấn ký mà ông ấy để lại đương nhiên đóng một vai trò không nhỏ.
Còn lệnh bài đặc biệt do lão Ngô tặng, đó là món quà báo đáp công ơn cứu mạng của ông ấy.
Sau này thể hiện, nó có thể triệu hồi linh hồn như gia chủ nhà họ Sử.
Lão Ngô là đệ nhị cường giả trong độ kiếp cảnh, muốn đối phó với ông ấy lại càng không thể nói giỡn.
Nhưng Tân Trạm vẫn không muốn dùng.
Tình cảm của lão Ngô quá đáng quý, anh không muốn dùng, còn ấn ký do cha để lại, chỉ cần anh tự mình sử dụng, cha anh liền sẽ cảm giác được chính mình bị uy hiếp.
Tân Trạm biết lúc đó cha mình sẽ làm gì.
Mặc dù bản thân anh chưa bao giờ phủ nhận mình là người của nhà họ Tân, nhưng anh không muốn vì bản thân mình mà khiến Tân Phong Triết phân tâm.