Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1044: Kế hoạch của Tần Trạm


Tân Trạm đã nói như vậy, tất có cái lý của anh.


Anh từng giao đấu với thiên tài của Ẩn giới quá nhiều nên hiểu rõ Đổng Thiên Thành.


Đổng Thiên Thành là một kẻ kiêu ngạo, trước đây vì coi thường yêu tộc, nên sẽ không dốc toàn lực.


Nếu như anh ta không buồn dốc toàn lực thì tốt nhất hãy khiến anh ta muốn dốc cũng không dốc được.


Đợi đến khi Thạch Chấn bộc phát toàn bộ sức lực thì trong thời gian ngắn như vậy anh ta sẽ trở tay không kịp, không thể xuất toàn lực được nữa.


Đây là ý tưởng hoàn chỉnh của anh.



Thạch Chấn bộc phát khí tức như lúc tập luyện, bao vây tứ phía của Đổng Thiên Thành.


Trong vòng ba chiêu đủ để tiêu diệt một nhân tài nổi danh của nhân tộc, nói ra thật không dám tưởng tượng.


Nhưng vì đã trải qua đợt huấn luyện trong thung lũng với Tân Trạm, đám người Thạch Chấn đã tin tưởng Tân Trạm vô điều kiện.


Nếu anh nói ba chiêu là có thể đánh bại thì nhất định không có vấn đề.


Chiêu thứ nhất đánh ra, Thạch Chấn tạo ra hàng nghìn ánh thương bao vây Đổng Thiên Thành, ánh thương tụ lại tấn công Đổng Thiên Thành.


Đồng Thiên Thành hét lớn, đánh vỡ thế công của ngọn thương, lúc đó Thạch Chấn đã vọt người về phía trước, vứt bỏ trường thương, chọn đánh giáp lá cà.


“Cái gì?”


Quan chúng thấy vậy, ai cũng kinh ngạc, ai ai cũng biết kĩ năng mạnh nhất của Thạch Chấn chính là kĩ năng dùng thương, mà anh ta chỉ sử dụng trong một chiêu rồi vứt bỏ ư.


Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía ngoài lôi đài, nơi Tân Trạm đang ngồi thảnh thơi quan sát.


Ông ta biết vụ này không phải là ý tưởng của Thạch Chấn, đây chắc chắn là ý của Tân Trạm, nhưng rốt cuộc anh muốn.


làm gì?


“Ngu ngốc, tên Thạch Chấn này điên rồi, vậy mà lại bỏ vũ khí, phen này Thiên Thành thăng chắc”


Quan chúng mỗi người một vẻ mặt quan sát trận đấu, Đổng Thiên Thành cũng để ý thấy Thạch Chấn đang xông tới.


“Chán sống”


Khuôn mặt Đổng Thiên Thành rét lạnh, trường kiếm rời vỏ đâm thẳng về phía ngực của Thạch Chấn.


Mà Thạch Chấn lại né được một cách lạ kì, trường kiếm chuyển hướng đâm về phía bả vai anh ta.


Cùng lúc đó, thân mình Thạch Chấn vẫn tiến về phía trước, hét lên vung một quyền về phía đan điền của Đổng Thiên Thành.


“Muốn làm bị thịt à, yêu tộc hóa ra cũng chỉ có thế thôi à?”


Vẻ mặt anh ta lộ ra vẻ trào phúng, cho rằng đã bắt thóp được Thạch Chấn, thường thôi, những lần trước vì thực lực yếu đến cuối cùng yêu tộc đều dùng cách liều mạng này, nhưng không ngờ kẻ được mệnh danh là thiên tài số một của yêu tộc chẳng qua cũng chỉ có vây.


Đổng Thiên Thành thu mình, không muốn giao đấu với Thạch Chấn nữa, định thu kiếm nghiêng người tránh đi.


Nhưng chính và quyết định này của anh ta đã dẫn đến kết quả thất bại.


“Lời anh Trạm nói quả không sai, Đổng Thiên Thành sẽ né đi”Hai mắt Thạch Chấn sáng lên, nháy mắt anh xông đến, thân mình di chuyển sang ngang một mét.


“Bịch!”


Giá như Đổng Thiên Thành cứ đứng ở vị trí cũ thì đã tránh được một quyền này, nhưng anh ta lại di chuyển nên chẳng khác nào ăn trọn một quyền này.


Một quyền này khi chạm mục tiêu, toàn bộ sức mạnh của Thạch Chấn bùng nổ khiến Đổng Thiên Thành không vận nổi linh khí.


Hai mắt Đổng Thiên Thành trợn trừng, cơ thể mất đà lùi về sau, ngã rầm xuống đài.


Đến tận lúc này, anh ta mới lộ ra vẻ mặt khó tin.


Bản thân mình vẫn cảm thấy như chưa hề ra tay, vậy mà đã thua rồi.



Toàn sân đấu như vỡ òa.


Rất nhiều người kinh ngạc không sao tả xiết, không dám tin những gì trước mắt.


Vốn cho rằng đây là một trận quyết đấu, không ngờ Thạch Chấn lại dễ dàng đánh bại Đổng Thiên Thành.


Sắc mặt gia chủ nhà họ Đổng trở nên u ám trong nháy.


mắt, nhỏ giọng hừ một tiếng. Người ngoài cuộc tỏ tường, ông ta đã nhìn ra, Đổng Thiên Thành đã mắc mưu Thạch Chấn.


“Yêu Hoàng bệ hạ, yêu tộc đã bồi dưỡng được một thiên tài đấy” Gia chủ nhà họ Đổng quái gở nói.


Trước đây yêu tộc ra đòn thô bạo trực tiếp ít khi tính toán vậy mà hiện tại Đổng Thiên Thành lại bị Thạch Chấn lừa, thật sự rất mất mặt.


“Ha ha, gia chủ Đổng khách sáo quá, Thạch Chấn chỉ là ăn may thôi, nếu cậu nhà mà có can đảm cũng không đến nỗi bị đánh bại”


Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười lạnh, trong lòng sung sướng muôn phần.


“Tên nhãi Tân Trạm này, đúng là thân mà”


Ông ta cũng nhận ra, với đầu óc của Thạch Chấn, chắc chắn sẽ không nghĩ sâu sắc như vậy được, lần này chắc chắn Tân Trạm đã chỉ điểm sau lưng.


Sau hai trận, Thạch Chấn lai đánh bại thêm hai cao thủ của nhà họ Đổng, thành công lui về.


Gia chủ Đổng sắc mặt âm u, hôm qua lên kế hoạch kĩ như vậy mà hôm nay vừa lên đài đã bị đánh đến mức trở tay không kịp.


Đứng trên lôi đài, hưởng thụ cảm giác được người người tung hô, Thạch Chấn có chút ngây ngốc.


Anh ta thắng rồi, chiến thắng một thiên tài được bao người công nhận như Đổng Thiên Thành, lại còn liên tiếp ba hiệp.


Yêu tộc bị tam tông bát đặc biệt là Vấn Đạo Tông và nhà họ Đổng chèn ép quá lâu, đừng nói là chiến thắng toàn cục , chỉ cần thắng một ván thôi đã quý lắm rồi.


Mà trước đấy anh ta thậm chí chưa từng nghĩ bản thân có thể làm được những điều này.


Thạch Chấn hít thật sâu, khóe mặt ươn ướt, quay đầu nhìn Tân Trạm, tất nhiên anh ta biết nếu không có anh Trạm thì anh †a sẽ không có ngày hôm nay.


Chỉ trách lúc đầu mình ngu xuẩn, còn dám nói mấy lời không ra gì với anh, nhỡ mất đi cơ duyên ngàn năm có một này thì anh sẽ hối tiếc lắm.


“Cậu Thạch Chấn này thực lực không tồi đâu, mọi người, ai đến ứng chiến cậu ta đây”


Trên bục khách quý, gia chủ Trương giọng nói âm trầm, nhìn một lượt những gia chủ các nhà. Sau lưng bọn họ, lớp con cháu ai nấy cũng lộ ra vẻ mặt khác thường.


“Chúc Dao, cô nói có thật không? Cậu Thạch Chấn này xem ra có vẻ rất mạnh, nhà họ Vân có đối phó nổi không?”Vân Thánh Nữ nghe thấy truyền âm của Chúc Dao, không kìm được cười khổ nói.


Trong tám gia tộc, nhà họ Vân rất yếu, có thể nói chỉ nhỉnh hơn nhà họ Chúc mà thôi nhưng đến thế hệ này nhà họ Chúc có Chúc Dao nên nhà họ Vân lại có vẻ kém hơn vài phần.


Mà Thạch Chấn thậm chí có thể đánh bại cả Đổng Thiên Thành, cho dù có dùng mưu kế nhưng vẫn mạnh hơn nhà họ Vân.


“Yên tâm đi, năng lực làm việc của Tân Trạm ra sao cô còn chưa rõ à? Anh ấy sẽ không lừa chúng ta, cô không tin tôi chẳng lẽ còn không tin anh ấy à?“Chúc Dao cười nhẹ nói.


“Được, cho dù nhà họ Vân gặp phải ai, chỉ sợ cũng khó mà thắng được, thôi cứ thử xem” Vân Thánh Nữ nghiến răng.


Không phải cô không tin Tân Trạm nhưng chuyện này khó bề tưởng tượng, bản thân lên ứng chiến nhìn kiểu gì cũng không phải là đối thủ của Thạch Chấn.


Nhưng Vân Thánh Nữ vẫn lựa chọn tin tưởng Tân Trạm, cô gật gật đầu, nói cho gia chủ nhà họ Vân.


“Mọi người, Thạch Chấn xem ra rất mạnh, hay để nhà họ Vân lên đài đi”Gia chủ nhà họ Vân cũng định cược một ván, dù sao sau kì Minh hội này, nhà họ Vân vẫn bị các gia tộc tranh giành tài nguyên thôi, cứ thử xem.


Gia chủ Đổng và các nhà khác ai cũng tỏ ra kinh ngạc.


Thường thì, nếu nhà họ Vân thắng Thạch Chấn thì khi phân chia lợi ích, theo quy tắc, nhà họ Vân sẽ được phân nhiều hơn, đây không phải là điều có thể nói mồm mà là quy tắc do Yêu Hoàng và các gia tộc cùng nhau lập nên, không ai có thể làm trái.


Nhưng Thạch Chấn đã có một màn trình bày quá ấn tượng, nhà họ Vân nếu không thẳng nổi thì không những không được ghi công mà còn bị cắt giảm tài nguyên vì để thua một trận.


Nhà họ Vân điên rồi sao?


Gia chủ Đổng, gia chủ Trương và mọi người giao tiếp qua ánh mắt, đều ngầm đồng ý.


Dù sao nhà họ Vân cũng không thắng được Thạch Chấn, đằng nào cũng thua thiệt, để họ lên cũng không sao.


“Gia chủ Vân, nếu như đã có ý này thì chúng tôi cũng không ngăn cản, vậy để nhà họ Vân lên đi” Gia chủ Nghiêm cười ẩn ý nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK