**********
"Thực lực của Vấn Tông đã mạnh đến nước này sao?"
Sắc mặt của ông chủ nhà họ Tào có chút thay đổi, phải biết rằng Trương Quốc Tuấn chính là cậu chủ thứ ba của Văn Tông. "Đã như vậy, trước cuối tháng chúng ta phải bắt được và giết chết Tân Trạm
Đôi mắt của ông chủ nhà họ Phong hiện lên sự lạnh lẽo. "Nhưng cho dù là ở khoảng 500 hải lý, phạm vi vẫn là quá lớn. Chỉ bằng thủ đoạn của võ giả, bắt được cậu ta cũng quá khó “Có muốn đi gặp đạo sĩ Bồ để tính ra vị trí của cậu ta không?” Ông chủ nhà họ Tào đề nghị "Nếu có thể xác thực được vị trí, trả giá bao nhiêu cũng không tiếc. “Chúng ta hãy chờ xem, nếu như thật sự không tìm thấy, liền suy tính ra vị trí cụ thể trong đó, sau đó giết cậu ta. Ông chủ nhà họ Phong trầm giọng nói.
Trên đảo, chia tay Tần Trạm, Râu quai nón suy nghĩ một chút liền đi thẳng vào phòng sư phụ. "Sư phụ, xin hãy giúp Tần Trạm."
Vừa bước vào cửa, Râu Quai Nón cung kính quỳ trên đất, vẻ mặt khẩn cầu. Với biểu hiện này của anh ta, hiện tại người duy nhất có thể giúp được Tân Trạm, chính là sư phụ của anh ta. "Đứa nhỏ như con từ nhỏ đã rất quật cường, rất ít cầu xin sư phụ, bây giờ lại vì một người ngoài mà quỳ xuống trước mặt sư phụ.
Ông cụ liếc mắt nhìn Lạc Việt Ban một cái, sau đó là một tiếng thở dài. "Vì sao? Chỉ bởi vì cậu ta cho con một ít lợi ích sao?" "Sư phụ, người đã dạy con thế nào là thế sự khó lường, lòng người khó dò, muốn con chú ý duy trì khoảng cách thì sẽ không bị lừa. Con vẫn luôn làm như vậy, cũng tránh được việc gặp phải tiểu nhân, nhưng Tần Trạm không phải là người như thế "Vậy thì tại sao?” Ông cụ nhìn về phía Lạc Việt Ban. "Lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy không ngại nguy hiểm cứu con, chúng con bị nhốt một tháng, anh ấy luôn không từ bỏ hy vọng. Lần này ở Thanh Vân Tông, anh ấy cũng có cách để bỏ trốn, nhưng anh ấy lại lựa chọn ở lại chiến đấu vì mọi người, đột nhiên con cũng hiểu được, anh ấy không hề xem con trở thành người qua đường, con cũng coi anh ấy như anh em."
Ông cụ hơi xúc động, Lạc Việt Ban từ nhỏ đã cùng ông lớn lên, tính tình có phần hướng nội điều này khiến cho anh ta từ nhỏ đến lên không hề có bạn bè.
Rốt cuộc Tần Tram có bao nhiều sức hấp dẫn có thể khiến cho Lạc Việt Ban nguyện ý vì anh mà quỳ xuống cầu tình. "Sư phụ đã hiểu, kinh mạch của Tân Trạm bị phong bể, không thể sử dụng linh khí. Bản lĩnh của sư phụ, chính xác phù hợp với cậu ta."
Ông cụ suy nghĩ hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Ngày mai con dẫn cậu ta đến bờ biển, về phần học được bao nhiêu thì còn phụ thuộc vào bản lĩnh của cậu ta." “Cảm ơn sư phụ." Lạc Việt Ban sắc mặt đỏ lên, vẻ mặt lộ rõ kích động.
Không thể truyền ra ngoài, nhất là tuyệt học của sư phụ, có thể nói ra lời này, xem ra đã chấp nhận Tân Trạm.
Sáng sớm hôm sau.
Lạc Việt Ban đưa Tần Trạm và Diệp Thành đi đến bờ biển, trên một đống đá
Lúc này khi thủy triều lên, sóng biển và vào bờ, từ con sóng vô vào đá tung bọt trắng xóa. "Các người đã đến."
Ông cụ quay đầu lại, nhìn ba người bọn họ.
Tân Trạm để ý thấy trong tay ông cụ cầm một chiếc cần câu dài, nhưng lại không hề có dây câu "Các cậu cũng biết, trước kia, võ đạo giới cũng được gọi là tu tiên giới." Trong lòng Tần Trạm khẽ động, anh thật sự không biết chuyện này.
Nhìn ba người bọn họ, ông cụ chậm rãi nói: "Mà tu tiên được chia làm hai loại: Luyện khí và luyện thân. "Hiện tại, những người luyện khí được gọi là người tu tiên, mà luyện thân chính là võ giả, thật ra ở thời kỳ trước đây đều giống nhau."
Vẻ mặt ông cụ trở nên nghiêm nghị, chậm rãi nói. "Hai phương pháp ấy cuối cùng chính là trăm sông đổ về một biển, mục đích cuối cùng đều là phá vỡ giới hạn đạt được cảnh giới cao nhất của tu sĩ."
Tần Trạm cũng là đầu tiên nghe nói loại khái niệm này, vô cùng tập trung lắng nghe. "Mà tôi chính là luyện thân võ giả. Các cậu hãy nhìn cử động trên cần cầu của tôi."
Ông cụ chỉ vào một chỗ khác của cần câu, một sợi tơ thật mảnh lộ ra dưới ánh năng. "Đây không phải là linh khí, mà là sức mạnh."
Tần Trạm kinh ngạc vô cùng liền thất lên.
Anh biết rằng linh khí có thể được sử dụng theo cách này, mà chưa bao giờ gặp qua sức mạnh cũng có thể được sử dụng một cách thần kỳ như vậy. “Đúng vậy, loại khí này không phải đến từ kinh mạch, mà là sức mạnh của cơ và xương.
Ông cụ nói một cách nghiêm túc: "Khi một người tu luyện, linh lực của trời đất tràn vào toàn thân và bắt đầu chuyển hóa toàn bộ cơ thể. Như vậy vì sao tất cả mọi người đều nghĩ đến chỉ có trong kinh mạch mới có linh khí lưu chuyển?
Tân Trạm nhất thời sửng sốt, anh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. "Chỉ là hầu hết mọi người đều không biết sử dụng hơi thở ngoài kinh mạch. Bài tập của tôi sẽ giúp cậu có thể đem sức mạnh của bản thân sử dụng giống như lĩnh khí" “Cậu hãy nhìn cho kỹ” Ông cụ to tiếng nói
Lúc này, cơ bắp toàn thân của ông cụ được kéo căng, một cỗ hơi thở kịch liệt bùng nổ.
Theo sau chính là một dòng khí chạy dọc cánh tay tác động vào phía trên cần câu, rồi sau đó bị ông cụ không chế cũng lập tức uốn lượn mà dừng lại trên một tảng đá, thế nhưng chỉ trong nháy mắt có thể khiến tảng đá kia vỡ nát.
Lấy mềm chọi cứng.
Tân Trạm lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông cụ có thể kiểm soát được hơi thở của mình, khiến cho anh nghĩ tới Diệp Thiên Vong, khi đó Diệp Thiên Vong cách ba trăm mét sử dụng cách này ngắm trúng tâm bia.
Mà hơi thở của ông cụ chẳng những có thể sử dụng một lần, thậm chí còn có thể không ngừng ngưng tụ.
Hiển nhiên ông cụ đối với sức mạnh nằm trong tay này có thể kiểm soát tốt hơn Diệp Thiên Vọng. "Đây là một sức mạnh không kém gì linh khí, chỉ cần có thể sử dụng nó một cách khôn ngoan có thể sử dụng rất nhiều phương pháp." Ông cụ liếc nhìn Tần Trạm với ánh mắt rất sâu nói. "Tôi đã hiểu, cảm ơn tiền bối."
Tân Thành hít sâu một hơi, rồi sau đó cúi đầu
Chính vì kinh mạch của anh bị tổn thương, không thể sử dụng linh khí, bộ công pháp này của ông cụ vô cùng thích hợp với anh.
Đây rõ ràng không phải là một sự trùng hợp, mà là cố ý truyền dạy.
Tân Trạm cũng có chút chờ mong, nếu như thuần thục phương pháp này mà có thể khôi phục linh khí của kinh mạch, thực lực của anh sẽ tăng lên bao nhiêu lần. "Đừng sớm nói lời cảm ơn, để học được công pháp này, cậu vẫn nên nếm thử một chút trước.
Ông cụ cười cười, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị.
Tần Trạm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một chưởng của ông cụ đẩy mạnh xuống biển. "Tiền bối làm gì vậy?"
Tần Trạm không nói gì mà ngoi lên mặt bien. "Giết được mười con yêu thủ trên biển nếu không cũng đừng mong trở về"
Ông lão cười to lấy ra một cái bình sử, một giọt chất lỏng như mực rơi vào người Tân Trạm rồi lập tức tan vào trong đó.
Như thể thịt tươi ném vào bầy sói, Tân Trạm nhất thời biến sắc.
Anh cảm nhận được trên biển bốn phía bắt đầu có biến hòa, hơi thở sắc bén của một con yêu thủ đang nhanh chóng tiến lại gần nơi này.
Gâm.
Một con quái vật đầy răng tiến đến gần, nó há miệng về phía Tân Trạm. "Không cần dùng sức mạnh thân thể, dùng khí lực."
Ngay khi Tần Trạm muốn đem nó đánh lui, chợt nghe thấy ông cụ ở trên bờ hồ to.
Tân Trạm bất giác rùng mình, nghiêng người tránh thoát khỏi con yêu thú này.
Rồi sau đó lao mạnh về phía trước. Mà vài con yêu thủ cũng bắt đầu truy lùng Tân Trạm, không muốn buông tha cho anh một chút nào.